Trận pháp cũng không quá phức tạp, sau khi miệt mài vài giờ, toàn bộ trận pháp đã được Nghệ Phong bố trí hoàn thành xung quanh Nghệ cung. Dưới sự ngưng tụ của trận pháp, linh khí từ bốn phía lập tức hội tụ về Nghệ cung. Đến khi ổn định, mật độ linh khí so với bên ngoài đã đậm đặc hơn gấp vài lần.
Biến hóa của cung điện lập tức hấp dẫn vô sô người muốn nha nhập Nghệ cung.
Đương nhiên, Nghệ Phong vẫn giữ vững nguyên tắc thà ít mà tốt, sau đó để Lý Liên nhận người. Đồng thời hắn cũng luyện chế một số lượng lớn đan dược, phái người thu mua thi thể ma thú luyện chế đan dược thất giai cần thiết. Sau khi xử lý xong xuôi hết mọi việc, nói với Lý Liên một tiếng. Nghệ Phong bắt đầu khởi hành rời khỏi Thánh thành. Đối với Thành thành, Nghệ Phong vẫn không thể dung nhập được, mặc dù tốc độ tu luyện tại đây so với thế giới bên ngoài nhanh hơn rất nhiều. Nhưng hắn còn rất nhiều việc cần làm tại đại lục. Tuy rằng Lý Liên không rõ nguyên nhân vì sao Nghệ Phong muốn ly khai, nhưng chỉ có thể gật đầu đồng ý. Bất quá, có Nghệ Phong tạo dựng căn cơ, đủ để khiến Nghệ cung dần dần lớn mạnh.
Long Hùng nghe Nghệ Phong nói phải rời khỏi Thánh thành lại càng thêm hưng phấn. Vốn nó cực độ không đồng ý việc biến thân thay đổi, lúc này cũng đã đồng ý biến thân trở thành một tiểu hùng trắng như tuyết, không còn một chút dữ tợn nào. Nghệ Phong không tìm được đám người đại trưởng lão, chỉ có thể lần mò tự mình tìm lối ra. May mắn, hắn đã từng được đại trưởng lão dẫn đường, cho nên vẫn còn nhớ được. Đúng lúc Nghệ Phong đặt chân tới biên giới Thánh thành, hắn chợt cảm thấy một cỗ khí thế vô cùng cường đại tập trung lên trên người hắn. Giờ phút này, ngay cả Long Hùng đi theo Nghệ Phong trong mắt cũng tràn đầy kinh hãi, không còn một chút khí thế vênh váo tự đắc nào trong dĩ vãng.
Dưới cỗ khí thế này, Nghệ Phong lập tức bị ép đến toàn thân đổ mồ hôi. Cho dù đạt tới Quân cấp, hắn vãn cảm thấy bản thân tựa như một chiếc thuyền nhỏ giữa biển rộng, tùy thời có khả năng bị nhấn chìm. Nghệ Phong kiên cường ngăn cản cỗ khí thế này, thi lễ một cái, hướng về phía hư không hô:
- Đương đại tông chủ Tà Tông Nghệ Phong, bái kiến tiền bối!
Nghệ Phong hiểu rõ, người trong Thánh thành tuyệt đối không thể đơn giản rời khỏi Thánh thành. Nhưng mà hắn bất đồng, tuy rằng không ngăn cản nổi cỗ khí thế này, nhưng hắn cũng không quá lo lắng. Bởi vì hắn tin tưởng người Tà tông có thể tự do ra vào Thánh thành, điểm ấy hắn có thể thấy được từ trên người lão đầu tử. Sau khi Nghệ Phong nói xong, cỗ khí thế này không hề yếu bớt, ngược lại càng không ngừng gia tăng. Dưới áp lực biến đổi một cách đột ngột này, Nghệ Phong phát hiện ra xương cốt của hắn rung động phát ra tiếng răng rắc, toàn thân đổ mồ hôi ướt đẫm như tắm. Rõ ràng cỗ khí thế này muốn ép hắn phải thuần phục.
Nghệ Phong nắm chặt nắm đấm, gân xanh trên người cuồn cuộn, phù chú như rắn xuất hiện khắp da thịt hăn, ngạnh kháng cỗ khí thế này. Cỗ khí thế này không ngừng gia tăng, càng ngày Nghệ Phong cảm thấy áp lực càng lớn, tựa hồ bản thân đang phải cõng một tòa núi cực lớn trên lưng. Hơn sức năng ngọn núi này còn đang không ngừng gia tăng. Suốt một canh giờ, Nghệ Phong đã hoàn toàn quên hắn thừa nhận bao nhiêu áp lực. Lúc này đầu khối của hắn đã trùng xuống, hiển nhiên hắn vẫn gồng mình kháng cự không quỳ xuống. Nhưng mà, tiếng răng rắc không ngừng vang lên nói cho Nghệ Phong biết, hắn không kiên trì được bao lâu nữa. Đúng lúc Nghệ Phong sắp phải quỳ xuống, cỗ khí thế đè lên trên người hắn lập tức biến mất. Nó vừa biến mất Nghệ Phong cũng cảm thấy toàn thân hư thoát, co quắp ngồi dưới đất, thở dốc.
- Không tồi!
Hư không vang lên một thanh âm mờ ảo. Nghệ Phong co quắp ngồi dưới mặt đất, mở lớn miệng thở dốc, không hề để ý đến thanh âm truyền ra từ hư không. Cùng lúc Nghệ Phong âm thầm điều tức, nam tử Vương Tọa đột nhiên từ cánh tay của Nghệ Phong lao ra ngoài, sau đó thanh âm mờ ảo một lần nữa vang lên:
- Ngươi đi theo ta một chuyến.
Thanh âm vừa dứt, thân ảnh Nghệ Phong tiêu thất trong hư không, tựa hồ bị một bàn tay cực lớn từ ngoài ngàn dặm bắt lấy. Cùng lúc đó, nam tử Vương Tọa cùng Long Hùng cảm thấy một cỗ khí tức vô cùng khổng lồ đổ ập xuống thân thể, khiến hai người không dám cử động một chút nào. Nghệ Phong bị đối phương dời đi, một chút cơ hội phản kháng hắn cũng không có. Trong nháy mắt, hắn đã xuất hiện trên đỉnh một ngọn núi cực lớn. Trên đỉnh núi, Nghệ Phong thấy được thân ảnh một vị lão giả mặc thanh bào, mái tóc trắng như tuyết. Hắn biết, lão giả này chính là chủ nhân của bàn tay di dời hắn đến nơi này.
Nhớ lại thực lực của lão giả trước mặt, Nghệ Phong liền lẳng lặng đứng đó, nhìn về phía lão giả đang quay lưng về phía mình.
Hai người không ai mở miệng trước, chỉ lẳng lặng đứng đó. Lão giả tựa như là thiên địa, nếu không phải tận mặt nhìn thấy, cảm giác lực của Nghệ Phong căn bản không cảm nhận được người đứng ở trước mặt. Nghệ Phong biết rõ, trong Thánh thành, không có người nào dám ra tay với hắn. Cho nên Nghệ Phong cũng bình tĩnh dị thường, chỉ lẳng lặng đứng một chỗ.
Trong nháy mắt một ngày đã trôi qua, lão nhân này vẫn tựa như là một bức tượng gỗ điêu khắc, đồng thời Nghệ Phong cũng như vậy, chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau lão giả. Nghệ Phong cũng không biết, hắn an tĩnh đứng đó, cùng dĩ vãng có bất đồng rất lớn. Dùng cảm giác lực bình thương, không thông qua thị giác, đồng dạng cũng không thể phát hiện ra sự tồn tại của Nghệ Phong. Tuy rằng Nghệ Phong không thể giống lão nhân hoàn toàn dung nhập vào trong thiên địa. Nhưng mà Nghệ Phong cùng khí tức thiên địa kháng cự không lớn, mơ hồ đã có phong phạm bước vào thiên địa. Hai người lặng lẽ đứng im suốt ba ngày, đến lúc này Nghệ Phong thậm chí còn quên luôn sự tồn tại của lão giả trước mắt, lẳng lặng đứng đó, vô hỉ vô bi, cả người yên tĩnh dị thường,
- Rất tốt!
Ngày thứ ba, toàn bộ thân thể Nghệ Phong đã bị sương sớm phủ xuống biến thành ướt nhẹp. Đúng lúc nãy, lão giả đưa lưng về phía Nghệ Phong rốt cục cũng mở miệng.
- Rất ít người trẻ tuổi có khả năng trầm tĩnh đến như vậy. Ngươi rất giỏi!
Lão giả mở miệng nói, thanh âm không chút nào che dấu sự hân thưởng.
- Âm thầm tra xét ngươi một khoảng thời gian, đồng thời nghe đám tiểu ngũ báo cao quá, vẫn cho rằng ngươi là loại người không an phận, thích ồn ào. Không ngờ, ngươi có thể cùng lão hủ đứng im đúng ba ngày. Ba ngày.... Liễu nhiên thu được một tên đệ tử giỏi!
- Tiền bối quá khen. Chỉ là tiền bối không mở miệng, vãn bối không dám hỏi!
- Thật sao?
Lão giả cười?
- Năm đó, sư tôn của người Liễu Nhiên quá mức kiêu ngạo cùng ồn ào. Khiến rất nhiều người chú ý, tuy nói hơn phân nửa nguyên nhân bị buộc phải ẩn thế. Nhưng cũng có một bộ phận nguyên nhân là chúng ta muốn hắn ẩn thế, khiến hắn bình ổn lại tâm tình. Bằng không, hắn muốn tiến thêm một bước là điều rất khó.
Nghệ Phong nghe được lời này, đáy lòng có điều suy nghĩ. Thầm nghĩ khó trách sư phụ Liễu Nhiên của hắn năm đó bị buộc phải ẩn thế, cũng chưa từng nghe nói qua Thánh thành xuất binh trợ giúp hắn. Với một góc băng sơn Thành thành vừa lộ ra, nếu bọn họ xuất thủ, cho dù không thay đổi được cục diện, nhưng cũng sẽ khiến đại lục chấn động, tuyệt đối vượt xa lão đầu tử.
Thì ra, những đại năng giả này cũng muốn ghìm ném tâm tình của Liễu Nhiên, cho nên đối với việu Liễu Nhiên ẩn thế cũng mơ hồ đồng ý. Bất quá, chuyện này khiến Nghệ Phong cảm thấy có chút bất mãn, Tuy rằng làm vậy có thể khiến thực lực lão đầu tử đề cao một tầng, nhưng đây tuyệt đối không phải là ý muốn của hắn.