Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dòng xoáy khổng lồ cuống sạch tất cả hướng về phía Nghệ Phong, tại dòng xoáy, nhiệt độ xung quanh nhanh chóng giảm xuống. Băng lạnh không ngừng ngưng tụ, mặt hồ nguyên bản chưa từng kết băng, hiện tại cũng bắt đầu hóa thành khối băng.

Đám người Đông Hải cung vì Nghệ Phong, toàn thân ứa mồ hôi lạnh. Đúng lúc này, đột nhiên cánh tay Nghệ Phong vung lên, mở rộng lòng bàn tay nguyên bản nắm chặt. Trong khi mọi người nghi hoặc, hắn mạnh mẽ vung tay, đạo năng lượng Phệ Châu cuồng bạo và khí tức hủy diệt quăng ra xa.

- Phệ Linh Nộ Bạo!

Nghệ Phong rống giận, Lãnh Hoàn nhận thấy Phệ Linh Nộ Bạo nhanh như thiểm địa bắn về phía hắn, trong mắt hiện lên tia kinh hãi, thân ảnh bạo lui về phía sau.

Thế nhưng lúc này, Phệ Linh Nộ Bạo đã giao phong cùng dòng xoáy ngưng kết thành băng.

Ầm...

Hai người giao phong, cổ lực lượng hủy diệt bạo phát, hai cổ lực lượng kinh khủng lấy bọn họ làm trung tâm bắn khắp bốn phía. Toàn bộ không gian dưới cổ lực lượng này, bắt đầu điên cuồng sụp đổ. Mặt hồ nguyên bản kết thành băng, trong nháy mắt tan chảy.

Dòng xoáy bởi Lãnh Hoàn ngưng kết thành băng, bị Phệ Linh Nộ Bạo trùng kích, hóa thành hư vô biến mất tại hư không. Mà Phệ Linh Nộ vẫn lưu lại uy thế trùng kích mạnh mẽ như trước, trực tiếp nhằm về phía Lãnh Bân điên cuồng trốn chạy.

Lực lượng khổng lồ xuyên qua khoảng không, trực tiếp đánh tới Lãnh Hoàn. Lãnh Hoàn nhận thấy lực lượng truy đuổi phía sau, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, tốc độ mạnh mẽ đề thăng. Thân ảnh thi triển tới mức tột cùng.

Phụt...

Mặc dù như vậy, Lực lượng Phệ Linh Nộ Bạo vẫn đánh trúng lưng Lãnh Hoàn. Lực lượng này, khiến Lãnh Hoàn rơi khỏi hư không, đập xuống mặt hồ, miệng phun máu tươi nhiễm đỏ mặt hồ.

Tõm…

Thanh âm Lãnh Hoàn đập xuống mặt hồ, khiến mọi người sững sờ nhìn đạo lực lượng khinh khủng vẫn tàn sát hư không, đạo vết sáng vẫn không ngừng lóe lên. Còn Nghệ Phong vẫn đạm nhiên đứng tại chỗ.

Cơn lốc gào thét, khiến mọi người hít sâu ngụm lương khí. Nhãn thần nhìn Nghệ Phong hiện lên vẻ kinh sợ và khó tin.

Duy nhất chỉ có Băng Ngưng không bị Nghệ Phong gây chấn động, lúc này quay về phía Nghệ Phong hô lớn:

- Nghệ Phong, Lãnh Hoàn chính là trưởng lão truyền công của Tây Hải cung. Khả năng nửa hạ bộ công pháp nằm trong tay hắn.

Nghe vậy, Nghệ Phong gật đầu, mạnh mẽ tiến tới mặt hồ công kích Lãnh Hoàn.

Mọi người trông thấy tràng cảnh này, không khỏi ngây người. Người Tây Hải cung lúc này mới phản ứng, hét lớn:

- Mau tới cứu trưởng lão Lãnh Hoàn.



Thân ảnh đám người Đông Hải cung chợt lóe chặn ngang đám người Tây Hải cung bay về phía Lãnh Hoàn:

- Muốn cứu người, trước hết phải hỏi chúng ta đồng ý hay không?

Người hai phương giao thủ không lâu, thân ảnh Nghệ Phong nhanh như thiểm địa bay tới mặt hồ. Nghệ Phong tóm cổ, vặn ngược cánh tay Lãnh Hoàn, xuất chưởng đánh vào ngực hắn, tiếp đến ném thẳng về phía đám người Tây Hải cung.

Người Tây Hải cung tiếp nhận, trong mắt lóe lên quang mang băn hàn. Dưới chưởng này của Nghệ Phong, cư nhiên tâm mạch Lãnh Hoàn bị phá hủy hoàn toàn. Chợt nghĩ Quân Cấp ngủ giai ngã xuống như vậy, bọn họ cảm thấy đau đớn tới tột cùng.

Cho dù là Tây Hải cung cũng không có nhiều cường giả ngũ giai.

Nghệ Phong không quan tâm đến nhãn thần đối phường bốc lửa giận, ánh mắt chuyển hướng tới nạp linh giới vừa đạt được, lục lọi trong đó. Quả nhìn tìm tháy nửa hạ bộ công pháp.

- Thế nào?

Băng Ngưng lắc mình đến trước mặt Nghệ Phong, dò hỏi.

Nghệ Phong gật đầu, lấy nửa hạ bộ công pháp ra, quay về phía Băng Ngưng nói:

- Tuyệt học trấn cung cùng bọn họ, hiện tại đã thuộc về chúng ta.

Nghìn nửa hạ bộ công pháp, trên mặt Băng Ngưng hiện lên vẻ kinh hỉ. Bất quá, nhìn sắc mặt Nghệ Phong càm thêm xanh xao, không khỏi lo lắng hỏi:

- Ngươi không sao chứ?

- Tiêu hao quá độ mà thôi.

Nghệ Phong lắc đầu nói. Tuy rằng Phệ Linh Nộ Bạo cường đại, thế nhưng ba thuộc tính năng lượng Phệ Châu ngưng tụ thàn Phệ Linh Nộ Bao tiêu hao sức lực nhiều hơn âm dương Phệ Châu rất nhiều. Cho dù hắn là Quân Cấp cũng không thể chịu nổi.

Bất quá, uy lực mạnh hơn trước kia không biết bao nhiêu lần. Đối với Quân Cấp ngũ giai mà nói, nếu như không vận dụng Phệ Linh Nộ, muốn đánh bại hắn trong nháy mắt thực sự không có khả năng.

Quả thực với thực lực trên, Nghệ Phong so với đối phương còn chênh lệch rất nhiều, bất quá dựa vào chiêu thức cường đại mới có thể bù đắp khoảng chênh lệch.

Băng Ngưng nghe Nghệ Phong nói vậy, nàng an tâm. Nàng biết tốc độ khôi phục của Nghệ Phong cực nhanh, chỉ là sức lực tiêu hao quá độ, rất nhanh Nghệ Phong có thể khôi phục lại.

Ánh mắt Nghệ Phong chuyển hướng nhìn về phía đám người hai phương tranh đấu tại hư không, tuy rằng người Tây Hải cung hơn người Đông Hải cung một người, thế nhưng thiếu khuyết Quân Cấp ngũ giai. Hiển nhiên không phải đối thủ của Đông Hải cung, bị người Đông Hải cung công kích, dần dần rơi vào thế hạ phong.

Thấy tràng cảnh như vậy, Nghệ Phong không nghĩ nhúng tay vào. Lặng lẽ đứng bên cạnh Băng Ngưng. Tự nhiên, kẻ khác không đui mù tìm đến Nghệ Phong gây phiền toái. Mọi người rốt cục đã chứng kiến thực lực của Nghệ Phong, sớm biết kéo Nghệ Phong vào trận sẽ vô cùng nguy hiểm.



- Đi!

Sau khi một người Tây Hải cung bị thương, không dám tiếp tục chiến đấu cùng người Đông Hải cung, dù sao vẫn còn Nghệ Phong đứng bên cạnh quan sát. Bọn họ tuy không cam lòng, nhưng cũng biết không làm được gì người Đông Hải cung, không thể chiếm được Băng Ngưng.

Người Đông Hải cung trông thấy đám người Tây Hải cung vội vàng thoái lui, cũng không truy sát. Người Đông Hải cung hiểu rất rõ, bọn họ chỉ mạnh hơn đám người Tây Hải cung một chút, nếu như ép bức đối phương, đối phương điên cuồng phản kích lại. E là bọn họ sẽ tổn thất rất lớn.

Nhìn đám người Tây Hải cung bại lui, trưởng lão đầu lĩnh Đông Hải cung lắc mình xuất hiện trước mặt Nghệ Phong, quay về phía Nghệ Phong khách khí nói:

- Lần này thực cảm tạ Tà Đế.

Nghệ Phong lắc đầu nói:

- Tiện tay giúp đỡ mà thôi.

Nghe vậy, một trưởng lão Đông Hải cung cười khổ. Nhớ tới uy lực của Phệ Linh Nộ Bạo, bọn họ không nhịn được rùng mình.

- Trưởng lão, mọi người Đông Hải cung và Tây Hải cung đều có thể tiến sâu vào cấm địa rồi chứ?

Băng Ngưng đột nhiên quay về phía trưởng lão đầu lĩnh hỏi.

Trưởng lão đầu lĩnh gật đầu nói:

- Phần lớn đều vào được. Bất quá, thực lực chưa đạt tới Quân Cấp, thực ra không dám tiến sâu.


Nghe vậy, Băng Ngưng gật đầu tiếp tục nói:


- Thái gia gia bảo ta tới mở cửa cấm địa, ngoài việc giúp Nghệ Phong tìm Hải Lam Thánh quả, cũng chính là muốn cứu thoát mọi người khỏi cấm địa. Hiện tại Nghệ Phong đã đạt được Hải Lam Thánh quả, lúc này mọi người đã có cách thoát ra ngoài hay chưa?


Trưởng lão đầu lĩnh cười khổ, lập tức lắc đầu nói:


- Không thể ra được. Vào thì dễ ra thì khó. Lúc trước chúng ta hợp lực tưởng có thể thoát khỏi, thế nhưng lại thất bại. Quả thực, lần này các ngươi không nên tới cấm địa. Cấm địa này, tựa giống như tù giam.


Nghệ Phong chau mày hỏi:


- Băng Ngưng đã mở cửa thông đạo, chẳng lẽ cửa cấm địa này còn không mở sao?


Nghệ Phong lý giải, Băng Ngưng đã mở cửa thông đạo, cấm địa này cũng có thể khôi phục bộ phận nào đó chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK