Lý U nghe được Nghệ Phong nói, hận không thể một cước đá chết hắn, tỷ tỷ của chính mình là gì? Người theo đuổi có thể vây đầy đế đô, đại hoàng tử điện hạ cũng đã từng tới cầu thân. Toàn bộ đế đô, trừ bỏ Tần Y có thể áp chế tỷ tỷ một bậc, ai còn có thể so sánh hơn? Coi như là xưng hô mỹ nhân tai họa Điệp Phi cũng không nhất định có thể áp chế qua tỷ tỷ mình!
- Sư phụ, nếu như ngươi có thể theo đuổi tỷ tỷ của ta, ta sẽ tin tưởng kỹ thuật tán gái sao siêu của lang cung chúng ta. Bằng không đệ tử...
Tuy rằng Lý U không nói rõ, thế nhưng vẻ hoài nghi trong mắt lại rất nặng.
Nghệ Phong không ý kiến chỉ nhún nhún vai nói:
- Tiểu hài tử xấu xa, phép khích tướng của ngươi vô dụng đối với sư phụ ta, trình độ của sư phụ của ngươi đến lúc đó ngươi sẽ biết!
Nghệ Phong không thèm quan tâm đến phản ứng của Lý U, chỉ nhìn thân thể du hoặc xinh đẹp đến hoàn mĩ kia, trong lòng âm thầm tính toán: Chính mình có nên tìm nàng làm nha đầu ấm giường không đây?
Ngay khi Liễu Mộng Nhiên một đường chào hỏi cùng mấy vị tài tử kia, đi tới trước mặt Tiêu Công, cung kính thi lễ với hắn:
- Mông Nhiên ra mắt lão sư!
- Ha ha! Mộng Nhiên à Mộng Nhiên, bây giờ ta cũng không xứng làm lão sư của ngươi nữa rồi!
Tiêu Công cười ha ha, trong số tất cả những đệ tử của mình, đệ tử này xuất sắc nhất, có xu hưởng đuổi kịp chính mình.
- Sao lão sư lại nói vậy! Mộng Nhiên còn muốn theo lão sư học tập!
Liễu Mộng Nhiên có chút hờn dỗi nói, dáng vẻ kiều mị vô cớ này nhất thời khiến cho mọi người hơi thất thần.
- Ha ha! Được rồi, nếu Mông Nhiên cũng tới. Vậy thì bắt đầu thi hội đi! Mọi người thỏa thích phát huy! Biểu hiện kiệt xuất nhất, ta nhất định sẽ đề cử với bệ hạ!
Tiêu Công chắp tay sau lưng nói.
Một câu nói này, nhất thời khiến đa số người ở đây trở nên hưng phấn. Có đề cử của Tiêu Công, vậy thì sau này không phải một bước lên mây sao? Có quyền thế mê hoặc, lúc này ánh mắt của mọi người mới dần dần rời khỏi Liễu Mộng Nhiên.
Mấy người Tiêu Công thấy đám tài tử này rốt cuộc bình thường lại một chút, âm thầm cản thán mị lực của Liễu Mộng Nhiên, cũng bước theo mấy vị đại nho đi về phía đài chủ tịch.
Mà Liễu Mộng Nhiên lại đi về phía Lý U. Nhìn y phục rách mướp bẩn thỉu mất trên tự trên người Lý U kia, nàng không khỏi ngạc nhiên gắt giọng:
- Lý U, đệ làm gì thế này?
Lý U thấy tỷ tỷ chính mình đi tới, hắn hơi rụt cái cổ, đối với tỷ tỷ hiển nhiên hắn rất kính nể.
- Đệ nhìn lại đệ xem, toàn thân tốt đẹp giờ lại trở nên như vậy, đệ thực sự muốn chọc giận chết ta đệ mới vui sao? Chừng nào đệ mới có thể trưởng thành một chút?
Liễu Mộng Nhiên bất đắc dĩ nói. Đồng thời nàng lấy bàn tày nhỏ bé trắng noãn của nàng giúp Lý U phủi đi bụi đất dính trên người.
Một câu nói bao giờ mới trưởng thành được, trong nháy mắt kích thích Lý U, hắn rốt cuộc thu dũng khí quay về phía Liễu Mộng Nhiên nói:
- Tỷ tỷ, đây là nghệ thuật! Tỷ hiểu không? Đây là trang phục khất cái sẽ dẫn đầu trào lưu mới. Vải và sự mất trật tự hoàn mĩ hỗn hợp lại, cảm xúc chán trường và rách nát. Đây đều là đỉnh cao của nghệ thuật!
Một câu của Lý U, để Liễu Mộng Nhiên không nói nên lời, đồng thời lập tức nở nụ cười hi hi. Thân thể xinh đẹp mị hoặc mềm mại đong đưa, động lòng người, trong nháy mắt lần thứ hai hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người. Trợn mắt lên nhìn, dường như con mắt muốn lồi ra ngoài!
[ truyen cua tui . net ] http://truyencuatui.net/ - Lý U, lúc nào đệ lại hiểu được nghệ thuật? Hi hi... Nói đi, ai dạy trêu đùa đệ? Dạy đệ biến thành như vậy?
Liễu Mộng Nhiên đối với đệ đệ mãi không lớn này rất bất đắc dĩ, có chút sủng ái trừng mắt nhìn hắn.
Lý U lập tức đưa tay chỉ về phía Nghệ Phong, lập tức rất tự ngạo nói:
- Sư phụ ta dạy! Được rồi, tỷ tỷ! Sư phụ ta còn nói, muốn cho tỷ làm nha hoàn ấm phòng của hắn!
Một câu nói này, để cho mọi người trợn tròn con mắt nhìn về phía Nghệ Phong, đồng thời Nghệ Phong cũng kêu lên một tiếng té ngã xuống đất: Mẹ nó, hỗn đản này vu oan hãm hại... Kháo, đây không phải là thủ đoạn quen tay của ta hay sao? Hắn đã học lén từ lúc nào?
Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong mặc y phục gia đinh ngã nhào trên mặt đất, quay đầu nhìn thoáng qua Lý U.
Lý U thấy ánh mắt tỷ tỷ nhìn kỹ chính mình, hắn nhanh chóng tiếp tục nói:
- Tỷ tỷ, thật đó, sư phụ ta nói muốn thu tỷ làm nha hoàn!
Những lời này, để ánh mắt mọi người nhìn về phía Nghệ Phong lần thứ hai trở nên sắc bén vài phần, chỉ là lúc nhìn thấy y phục gia đinh trên người Nghệ Phong, cả đám liền lập tức châm biếm ha ha phá lên cười.
- Gia đinh nhà ai? Đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga!
- cCó phải gia đinh nhà này bị choáng váng rồi không? Cư nhiên nói khoác mà không biết ngượng.
- Hiện tại thế giới quá điên cuồng rồi, ngay cả gia đinh đều mơ mộng hão huyền!
Nghệ Phong nghe thấy một đám người nghị luận như vậy, hắn hận đến mức cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt nhìn Lý U, trong lòng âm thầm tính toán. Chờ lúc nữa trả thù tiểu tử này thế nào đây, tiểu tử này không đánh là không được, ngay cả uy nghiêm của sư phụ hắn cũng dám khiêu chiến!
- Tỷ tỷ!
Lý U thấy ánh mắt hung ác của Nghệ Phong nhìn về phía mình, giả bộ ngoan ngoãn trốn ở phía sau Liễu Mộng Nhiên, chỉ là nét cười gian trên khóe miệng đã bán đứng suy nghĩ của hắn.
Liễu Mộng Nhiên nhìn thấy Nghệ Phong đứng lên từ trên mặt đất, nhìn hai khối mụn vá to trước ngực y phục gia đinh của Nghệ Phong, sắc mặt nàng có chút ửng đỏ khẽ gắt một ngụm nói:
- Ngươi là sư phụ của Lý U sao?
Nghệ Phong thấy một đại mỹ nhân trông nom xăm xoi lên người mình, hắn cũng vui vẻ hưởng thụ:
- Xem như là vậy! Tiểu hài tử xấu xa này khóc lóc cầu xin ta làm sư phụ hắn, cuối cùng ta cố gắng mà đáp ứng!
Đệ đệ chính mình là người nào, Liễu Mộng Nhiên rất rõ ràng, tự nhiên không tin lời Nghệ Phong nói. Bất quá đối với đệ đệ luôn chỉ biết quấy rối lại nhận một gia đinh làm sư phụ, nàng cảm thấy rất kỳ quái.
- Vậy điều Lý U vừa nói cũng là sự thật sao?
Đầu lông mày Liễu Mộng Nhiên hơi nhăn lại, tản ra nét vũ mị, nhìn Nghệ Phong nói.
- Đúng! À... Không phải! Ta cũng chỉ nghĩ trong lòng mà thôi, ách... Không, là trong lòng ta cũng không dám nghĩ!
Nghệ Phong tuôn ra mồ hôi lạnh, lời nói không cẩn thận chút nữa lộ ra chuyện mình tính toán trong lòng.