Ngay sau khi Nghệ Phong lùi lại mấy bước mới đứng vững, một giọng nói như tiếng sấm truyền đến trong tai Nghệ Phong.
- Thực lực thật mạnh.
Trong lòng Nghệ Phong kinh hãi. Tuy rằng vừa nãy, mình trở tay không kịp bị đối phương công kích, nhưng chỉ cần một dư ba tinh thần đã khiến bản thân hắn là Nhiếp Hồn Sư thất tinh trung giai phải chịu thiệt lớn. Mặc dù là sơ ý, nhưng đã đoán được thực lực của đối phương.
- Các hạ là ai?
Nghệ Phong mơ hồ cảm thấy, kẻ trước mặt sợ là người sống sót từ thời viễn cổ. Nghĩ tới khả năng này, Nghệ Phong liền cảm giác trong lòng bắt đầu dâng lên cơn sóng ba đào. Người sống sót từ thời kì viễn cổ? Con người có thể sống được lâu như vậy sao? Chẳng lẽ thực lực đạt được trình độ nhất định thật sự có thể trường sinh?
- Chỉ là một kẻ bằng con kiến, lại dám hỏi ta là ai. Ha ha, ha ha, thú vị.
Người bị xiềng xích trên ngai vàng, phá lên cười đầy vẻ càn rỡ. Trong tiếng cười đầy vẻ châm chọc.
- Ngươi tin hay không, hiện tại bản vương sẽ khiến ngươi phải chết.
- Chết?
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, cực kỳ châm chọc nhìn đối phương nói:
- Chờ ngươi thoát khỏi đống dây xích này rồi nói sau.
Tuy rằng Nghệ Phong đã đoán được thực lực của đối phương, nhưng không tin hắn bị xiềng xích khóa chặt, hơn nữa lại là một quái nhân bị xiềng xích nhiều năm như vậy có thể lấy được mạng của hắn. Cho dù vừa nãy Nghệ Phong đã chịu thiệt lớn như vậy.
Ban đầu Nghệ Phong còn tưởng rằng đối phương sẽ nổi giận, nhưng thật sự không ngờ được đối phương ngược lại còn cười Ha ha:
- Hay cho nhãn lực của tiểu tử. Ngươi nói không sai. Tuy rằng ở đây trong mắt bản vương ngươi chỉ là con kiến, nhưng hiện tại nếu bản vương muốn giết ngươi lại rất khó. Bất quá, nếu bản vương muốn dạy dỗ ngươi một phen, lại không khó.
- Ngươi thử xem sao!
Nghệ Phong không chịu để đối phương uy hiếp. Hắn không tin, một người bị xích bao nhiêu năm như vậy còn có thể lật sóng gió.
- Vừa rồi, ngươi đã thử một đòn. Chẳng lẽ ngươi còn muốn thử thêm một lần nữa.
Người viễn cổ trên ngai vàng năm đó cũng là người có một không hai, không thể tưởng tượng được giờ phút này lại bị một tiểu tử tranh luận, lửa giận liền xuất hiện trong lòng.
- Vãn bối đang muốn thỉnh giáo tiền bối.
Nghệ Phong cười lạnh một tiếng, năng lượng trong cơ thể tuôn ra bảo vệ lấy hắn, rất có ý tứ muốn chiến đấu một trận với đối phương.
Tư thái này của Nghệ Phong khiến cả không gian đều trở nên trầm mặc. Xung quanh chỉ có mùi máu tươi nồng nặc thành thực chất. Khí tức của máu tanh tiếp xúc đến nam tử Vương Tọa, lại tiến vào trong cơ thể này.
Hai người đều trầm mặc. Toàn bộ không gian có áp lực khiến người ta khiếp sợ, tình huống như vậy duy trì hồi lâu.
- Chúng ta làm giao dịch đi.
Ngay khi Nghệ Phong chờ đợi đối phương ra tay, nam tử Vương Tọa kia bỗng nhiên thản nhiên nói. Đối phương thình lình xảy ra biến hóa khiến Nghệ Phong ngẩn ra.
Nghệ Phong thấy đối phương không còn gây sự, mặt hắn thoáng trở nên ôn hòa. Nếu người này thật sự là người sống sót từ thời viễn cổ, thật sự phải đấu với đối phương, cho dù đối phương bị xích bao nhiêu năm, Nghệ Phong vẫn không có lòng tin. Loại chuyện lưỡng bại câu thương này, hại người mà không lợi mình.
- Tiền bối nói, vãn bối nghe không hiểu.
Giọng điệu Nghệ Phong trở nên nhã nhặn.
- Ngươi có thể đi vào đại điện, chỉ có một loại khả năng, đó là có được Phệ Châu. Lợi dụng Phệ Châu làm chìa khóa mới có thể tiến vào. Bằng không, cho dù ngươi có thực lực Thánh Cấp, chỉ có thể phá hủy tòa cung điện, diệt luôn cả bản vương, nhưng không thể đi vào từ cửa cung. Vì không gian, không có chìa khóa thì không mở ra, chỉ có thể hủy diệt.
Nam tử Vương Tọa nói.
- Tiền bối lời nói không sai. Trên người ta có Phệ Châu.
Nghệ Phong biết phủ nhận vô ích, nên không phủ nhận.
- Thực lực của ngươi rất kém!
Nam tử Vương Tọa một câu nói, đã xác định Nghệ Phong là một loại rác rưởi. Nếu người bên ngoài biết Nghệ Phong được coi là thiên chi kiêu tử, khiến bọn họ đố kị khác thường, lại bị người nói thành thực lực rất kém cỏi, bọn họ sẽ muốn tự sát. Nghệ Phong còn kém, vậy bọn họ còn muốn sống sao?
- Ha ha!
Nghệ Phong mỉm cười không nói chuyện. Trong mắt cường giả viễn cổ, chút thực lực của hắn quả thật không đủ người ta nhìn.
Nghệ Phong hiểu rất rõ, nam tử bị xích này ít nhất phải có thực lực Quân Cấp ngũ giai. Bất quá Quân cấp sống nhiều năm như vậy sao? Cho dù Thánh Cấp cũng không sống được lâu như vậy!
- Bất quá, có Phệ Châu. Thật ra xứng đáng để làm giao dịch này với bản vương.
Nam tử Vương Tọa nói.
Nghệ Phong vẫn không nói gì, chỉ nhìn thẳng vào đối phương, chờ đợi đối phương tiếp tục nói. Thân thể không hề thả lỏng, năng lượng vây kín xung quanh cơ thể hắn.
- Nếu ngươi có được Phệ Châu, vậy Nhiếp Hồn Thuật sẽ không yếu. Chẳng lẽ ngươi không nhận ra bản thể của bản vương là gì sao?
Nam tử Vương Tọa nhìn Nghệ Phong, bỗng nhiên nói.
Một câu này, khiến Nghệ Phong sửng sốt. Ngay lập tức liền kịp phản ứng. Hồn lực cường đại xuyên qua thân thể ra ngoài, phóng về phía đối phương thăm dò. Đối phương thấy Nghệ Phong làm như thế, không hề ngăn cản hồn lực của Nghệ Phong, để mặc hồn lực của Nghệ Phong tiếp xúc đến hắn.
- Linh hồn thể!
Nghệ Phong hoảng hốt, trừng mắt nhìn nam tử Vương Tọa bị xích, khó có thể tin nam tử Vương Tọa lại là một linh hồn thể.
- Không sai! Bản vương liền là linh hồn thể! Bằng không, ngươi còn có thể sống được sao?
Nam tử Vương Tọa hừ một tiếng nói.
Nghệ Phong trầm tư một chút, ngay lập tức nhìn khí huyết không ngừng nhập vào trong cơ thể nam tử Vương Tọa:
- Nếu ngươi không phải là linh hồn thể, sợ là đã sống không đến bây giờ. Một người bình thường, bị xích bao nhiêu năm như vậy. Đã sớm chết rồi. Hiện tại ngươi còn sống, sợ là nhờ những khí huyết này không ngừng bổ sung năng lượng cho ngươi. Có những khí huyết này, khó trách ngươi có thể sống đến bây giờ!
Rốt cục Nghệ Phong đã hiểu được, vì sao một người bị xích nhiều năm như vậy còn có thể sống được. Đây là chuyện mà Thánh Cấp cũng không thể làm được! Hiện tại tất cả đều đã được giải thích. Trước mặt chính là linh hồn thể.
Đối với linh hồn thể, có lợi cũng có hại!
Nam tử Vương Tọa thật sự không ngờ được Nghệ Phong liếc mắt một cái đã nắm được vấn đề then chốt:
- Không sai! Nếu không phải nhờ những khí huyết này bổ xung, cho dù với thực lực linh hồn thể của bản vương, trải qua vô số năm như vậy, sợ cũng đã phải chết. Nhưng những khí huyết này cũng không trợ giúp được bản vương bao lâu nữa.
- Ý của tiền bối là gì?
Nghệ Phong nhìn nam tử Vương Tọa hỏi.
- Rất đơn giản. Bản vương muốn ra khỏi đây. Không muốn ở lại nơi chim không thèm ỉa này nữa.
Nam tử Vương Tọa đột nhiên kích động lên, điên cuồng rít gào. Xiềng xích trên người hắn, cũng bắt đầu rung lên.
- Ta hiểu ý của tiền bối. Nhưng cái đó có quan hệ gì đến ta?
Nghệ Phong nhún nhún vai nói.
- Ngươi cứu bản vương ra ngoài.
Nam tử Vương Tọa như đinh đóng cột nhìn Nghệ Phong nói.
- Không có khả năng!
Nghệ Phong không chút nghĩ ngợi liền từ chối.
- Trước đừng nói vãn bối có cứu hay không. Nếu thả tiền bối ra, sợ là kẻ đầu tiên gặp tai ương chính là vãn bối. Nguyên hồn của vãn bối lại là vật đại bổ cho ngài.
Nghệ Phong cười lạnh. Cứu hắn? Không thể nghi ngờ chính là cứu một con sói!