- Nếu ngươi còn muốn đi Tĩnh Vân Tông thì câm miệng cho ta!
Rốt cục Ngu Phi không nhịn được, nàng quay đầu lại, trừng đôi mắt đẹp nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong thấy Ngu Phi bị chọc giận, hắn cười ha ha. Không thể tưởng tượng được nữ nhân này cũng sẽ bị chọc giận.
- Nhưng...
- Câm miệng...
Nghệ Phong nói còn chưa nói hết, đã bị Ngu Phi ngắt lời.
- Ách...
Nghệ Phong thấy Ngu Phi trừng đôi mắt đẹp của nàng, giống như Nghệ Phong nói thêm câu nữa, nàng sẽ thật sự không dẫn hắn đi Tĩnh Vân Tông. Nghệ Phong thức thời không hỏi tiếp. Trong lòng hắn âm thầm an ủi mình nói: “nam tốt không đấu cùng nữ, đặc biệt là đấu cùng ác nữ!
Nghệ Phong nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé mềm mại của Ngu Phi. Khi Ngu Phi quay đầu nhìn hắn, hắn quay đầu nhìn về phía khác, tỏ ra lơ đãng.
Nhưng, khi ánh mắt Nghệ Phong vừa chuyển đi, hắn không khỏi sửng sốt. Không thể tưởng tượng được, ở nơi này còn có thể gặp được một người quen. Nhìn cánh tay hắn quấn mảnh vải, Nghệ Phong liền cảm thấy hết giận. Chỉ có điều không biết vì sao hắn có thể toàn mạng chạy thoát khỏi tay của Liệt Diễm Thú. Ngược lại, Nghệ Phong có chút khâm phục hắn.
Khóe miệng Nghệ Phong thoáng hiện một nụ cười tà mị. Nhìn tay hắn bị băng bó như vậy, hiển nhiên là bị thương không nhẹ. Vậy có phải nên khi dễ người bệnh một chút hay không? Nghệ Phong suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn phải từ bỏ một kế hoạch thú vị này. Dù sao khoảng cách thời gian hắn phải lên Tĩnh Vân Tông cũng không còn nhiều.
Nhưng khi Nghệ Phong kéo Ngu Phi chuẩn bị rời khỏi, ánh mắt Mạc Đương Gia lại nhìn về phía hắn.
Mạc Đương Gia nhìn hai người trước mặt, hắn cảm giác toàn thân hắn đều muốn bốc lửa. Hắn nhớ tới tình cảnh bi thảm của hắn, thấy hai người này tiêu sái tay trong tay, Mạc Đương Gia không thể khống chế được lửa giận trong lòng.
Một lần bao vây tấn công đó, gần như đã hủy diệt gần hết tinh anh của hắn. Trước kia đã bị Nghệ Phong đánh chết hơn phân nửa. Sau đó lại bị Liệt Diễm Thú kia tàn bạo xé nát hơn phân nửa. Hiện tại còn lại mấy cường giả cũng không có người nào không phải trọng thương. Tuy rằng Mạc Đương Gia kinh ngạc khi thấy Nghệ Phong nhảy nhai còn có thể sống sót, nhưng hắn càng muốn làm thịt Nghệ Phong.
- Ai nha, đây không phải đầu lĩnh cường đạo sao? Tay ngươi làm sao vậy? Bị rắn cắn? Chậc chậc, về sau cẩn thận một chút. Ngươi phải biết trong rừng rậm lớn như vậy, rắn trùng nhiều một cách khác thường.
Nghệ Phong tỏ ra rất lo lắng cho Mạc Đương Gia, nhắc nhở.
Mạc Đương Gia nghe Nghệ Phong nói mát, hắn suýt nữa tức giận phát nổ. Hỗn đản này, nếu không phải vì ngươi, chúng ta có thể thành như vậy sao? Toàn bộ đội ngũ tinh anh, lại bị hủy diệt toàn bộ, chỉ bởi vì một mình ngươi.
Mạc Đương Gia cảm thấy đây là chuyện sỉ nhục nhất đối với hắn trong kiếp này, sỉ nhục như vậy, chỉ có thể dùng máu của Nghệ Phong mới có thể rửa sạch. Trước kia Mạc Đương Gia ở trước mặt Long Đầu đều là ngẩng đầu ưỡn ngực. Nhưng hiện tại ngay cả một vài nhân vật nhỏ cũng có thể châm chọc hắn vài ba câu.
Mà đầu sỏ gây nên toàn bộ những chuyện này, lại đang ở ngay trước mắt.
- Ai nha, ngươi trừng mắt nhìn ta làm gì? Ngại quá, bản thiếu gia không biết đã làm gì đắc tội ngươi? Chẳng lẽ bộ dạng ngươi lớn lên quá khó coi, nên ngươi ghen tị với ta sao?
Nghệ Phong nhìn Mạc Đương Gia rất nghi hoặc hỏi.
Mạc Đương Gia hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm chế ý định rút kiếm chém chết Nghệ Phong. Hiện tại, hắn cũng đang bị thương. Hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ. Hắn lấy một thứ từ trong người ra, thổi mạnh vào nó. Rất nhanh, một âm thanh chói tai vang vọng bên trong dãy núi.
- Nghệ Phong, hắn đang dùng âm thanh thông qua gió để báo tin tức!
Ngu Phi thấy Nghệ Phong không hề có chút động tác, vội nhắc nhở nói.
- Ta biết! Ta đang chờ chính là việc hắn thông báo tin tức!
Nghệ Phong mỉm cười, buông tay Ngu Phi ra, lấy rễ cây Dương Hương Hoa từ trong nhẫn ra chế luyện thứ gì đó. Sau đó, gắn một đường ở phía trước mặt, nhìn Mạc Đương Gia cười ha ha, rồi kéo Ngu Phi bỏ chạy.
Tuy rằng Mạc Đương Gia muốn ngăn cản, nhưng nghĩ tới nụ cười của Nghệ Phong trước khi đi, trong lòng hắn lại cảm thấy sợ hai. Mạc Đương Gia vĩnh viễn quên không được thủ đoạn của Nghệ Phong, nhớ tới bộ dạng những thủ hạ của hắn bị Liệt Diễm Thú xé nát, hắn không nhịn được rùng mình một cái. Chỉ có điều, hắn vĩnh viễn cũng không lý giải được, vì sao hai người nhảy từ trên vách núi đen cao như vậy, còn chưa chết?
...
- Dọc đường đi ngươi rải cái gì?
Rốt cục Ngu Phi không nhịn được tò mò, nhìn Nghệ Phong hỏi. Gần như bước một bước, Nghệ Phong lại vung ra một ít bột phấn.
- Ha ha... Thứ được chế luyện từ Dương Hương Hoa, nàng nói là cái gì? Ta cam đoan hiện tại trong lòng bọn họ có ngọn lửa thiêu thân. Nam nhân và nam nhân siêu hữu nghị, rất đẳng cấp a. Nàng có muốn xem thử hay không?
Nghệ Phong nhìn Ngu Phi trêu chọc nói.
Trong lúc nhất thời Ngu Phi còn không kịp phản ứng, nhưng lập tức sắc mặt liền ửng đỏ. Nàng giận dữ liếc mắt Nghệ Phong một cái mắng:
- Hạ lưu!
Nghệ Phong nhún nhún vai, không thể nói:
- Ta muốn không hạ lưu một chút, không phải chúng ta đã bị bọn họ quấy nhiễu? Còn có thể yên ổn qua ngày không?
- Nhưng, nhưng... Ngươi cũng không thể dùng dược như vậy!
Ngu Phi vẫn cảm giác mặt nóng khủng khiếp.
Nghệ Phong mỉm cười nói:
- Ta không có dược khác!
- Có quỷ mới tin ngươi!
Ngu Phi khẽ gắt một câu. Tất nhiên ngay cả quỷ cũng sẽ không tin Nghệ Phong không có dược khác, nhưng nàng vẫn nhớ rõ ràng về lúc trước, khi Nghệ Phong kê đơn cho phụ thân Trân Ny Đan. Thậm chí Ngu Phi hoài nghi, Nghệ Phong là một y sư, đồng thời cũng lại là một độc sư.
...
Trên đường đi Nghệ Phong và Ngu Phi tránh né đoàn người đuổi theo hắn. Càng đi lâu, Nghệ Phong cảm giác người đuổi theo hắn càng ít. Thỉnh thoảng có hai ba người không bị trúng chiêu, Nghệ Phong cũng chơi trò chơi trốn tìm với bọn họ. Một đường có kinh vô hiểm, rốt cục cũng ra khỏi dãy núi lớn. Điều này cũng khiến Nghệ Phong thở phào nhẹ nhõm. Dù sao ở địa bàn của người ta vẫn phải cảnh giác đủ mười thành. Hiện tại rốt cục có thể thoải mái hơn một chút.
Nghệ Phong và Ngu Phi lại chạy một đoạn hành trình, cũng đến một trà trang.