Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghệ Phong cười ngượng, nói:

- Chuyện này... Tình huống của ta có điểm đặc thù.

Tử Ấm thấy dáng vẻ Nghệ Phong kinh ngạc, nàng cười hi hi, nói:

- Cứ như vậy đi, để ta lấy ba vạn kim tệ cho ngươi. Nhiều hơn ta cũng không có, gần đây cần phải dùng rất nhiều tài chính.

Nghệ Phong không khỏi cười nói:

- Một vạn đủ rồi, còn lại nàng hãy để ứng phó với đám người chèn ép.

Tử Âm lắc đầu, hai vạn kim tệ đối phó với sự chèn ép của đám người kia căn bản không tác dụng gì. Hơn nữa, Nghệ Phong dành tặng nàng không chỉ những thứ này.

- Tiêu Dao ca ca. Mầu thân không công bàng. Linh nhi xin mẫu thân kim tệ, mẫu thân không cho ta. Tiêu Dao ca ca vừa hỏi, mẫu thân liền cho ca ca. mẫu thân xấu lắm.

Linh nhi bĩu môi bất mãn nói.

- Ha ha!

Nhìn Linh nhi chau mày, Nghệ Phong và Tử Âm nở nụ cười. Nghệ Phong nhéo nhéo khuôn mặt Linh nhi cười nói.

- Đi, Tiêu Dao ca ca dẫn muội đi ăn.

Nghệ Phong ăn uống tại nhà Tử Âm không được bao lâu. Lại lừa Linh nhi một hồi mới thẳng tới Thúy Lâm Các, mặc kệ thế nào, trước hết phải có dược đỉnh, không có dược đỉnh, mọi kế hoạch đều hỏng bét. Huống hồ, Nghệ Phong cũng muốn hỏi thăm Điệp Vận Du, xem nàng biết Hồn Ấn đỉnh ở đâu.

Khi Nghệ Phong lại lần nữa tới Thúy Lâm Các, vẫn như trước nữ tử thanh tú kia tiếp đón hắn. So với lần đầu tiên, lần này nữ tử thanh tú cung kính hơn nhiều, thậm chí ánh mắt nhìn Nghệ Phong có chút sùng bái.

Nghệ Phong ngẩn người nói:

- Trên mặt ta có gì sao?

Sắc mặt nữ tử thanh tú đỏ ửng. sau đó ngượng ngùng lắc đầu.

- Tại sao nàng nhìn ta chằm chằm như vạy? Cho dù ta thực sự đẹp ừai, nàng cũng đừng dùng nhãn thần như vậy nhìn ta.

Nghệ Phong cười cười, trêu ghẹo nữ tử thanh tú nói.

Sắc mặt nữ tử thanh tú càng ừở nên ửng đỏ, nàng nhẹ giọng nói:

- Thiểu gia thật biết nói đùa. Bất quá, thiếu gia đánh đàn thật hay.



Là tâm phúc của Điệp Vận Du, tự nhiên bọn họ biết Điệp Vận Du bị trọng thương, hiển nhiên cuộc đấu cầm mấy hôm trước không phải Điệp Vận Du gảy. Vậy chỉ có thể giải thích, đó chính là Nghệ Phong thay nàng tỷ thí.

Hơn nữa, hiện tại Điệp Vận Du cũng không phủ nhận, tự mình nói ra Nghệ Phong chính là đệ đệ của nàng. Nhất thời khiển nhãn thần tử nữ thanh tú này lóe sáng.

Thân phận tôn quý, cầm kỹ siêu quần. Nam tử như vậy không phải là mộng tưởng của các thiếu nữ sao?

Bởi vì cuộc đấu cầm mấy hôm trước, lan truyền toàn bộ Đế Đô, khiển mọi người thổi phồng cầm kỹ của Điệp Vận Du tới cực điểm. Thậm chí áp chế nữ thần Ngu Đại Gia của bọn họ một bậc. Danh tiếng của Điệp Vận Du cũng vang dậy hơn bao giờ hết.

Nghệ Phong lúc này mới hiểu vì sao nữ tử thanh tú này nhìn chính mình bàng ánh mắt sung bái như vậy. Cảm tình này là do thiếu nữ biết mấy hôm trước hắn gảy cầm. Xem ra toàn bộ người tại Thúy Lâm Các đều rất trung thành với Điệp Vận Du. Như vậy khiển Nghệ Phong giảm bớt lo lắng, về sau nhàn rỗi có thể qua đây.

- Điệp tỷ tỷ đang ở đâu?

Nghệ Phong hướng về nữ tử thanh tú hỏi. Tuy Nghệ Phong biết Điệp Vân Du bị thương nặng, hẳn là đang tu dưỡng, thể nhưng cũng sợ nàng muốn phô trương thanh thế hồi cung.

- Tiểu thư vẫn đang ở ừên lầu ba!

Khuôn mặt nữ tử thành tú vẫn hây hây đỏ, quay về phía Nghệ Phong nhẹ nhàng trả lời.

Nghệ Phong gật gật đầu, quay đầu đi lên lầu ba, bất quá khi đi được phân nửa. Hắn quay người lại nói:

- Được rồi, dáng vẻ mắc cỡ của nàng nhìn rất đẹp. Có ba phần hấp dẫn của Khinh Nhu.

Câu nói này, nhất thời khiến nữ tử thanh tú lại đỏ mặt tía tai, ữong lòng cũng thầm nói:

- Khinh Nhu là ai? Nữ tử thiếu gia thích sao? Nàng thực sự đẹp như vậy sao? Ta chỉ có thể bàng ba phần của nàng?

Nữ tử thanh tú có chút bất bình, dù sao cũng là một mỹ nữ, vì sao chỉ có thể bàng ba phần người khác. Nếu như chính mình so với tiểu thư của chính mình đành chấp nhận, thể nhưng ữên đời này có mấy người sánh ngang với tiểu thư nhà mình ah.

Đương nhiên Nghệ Phong không biết câu nói của chính mình khiển nữ tử thanh tú bất bình. Hắn chạy thẳng tới lầu ba, thị nữ ữên lầu cũng biết hắn, cũng không ngăn cản, mà cung kính nhường đường.

Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du vẫn đắp chăn như trước, không khỏi cười cười nói:

- Điệp tỷ tỷ còn chưa rời giường?

Điệp Vận Du ừông thấy Nghệ Phong, khóe mắt nàng nhếch lên hiện vẻ tươi cười, chằm chằm nhìn Nghệ Phong. Trong lòng Nghệ Phong không khỏi cười khổ: Chính mình có chút háo sắc, tại sao đối với mỹ nhân không sức chống cự đây?

Nghệ Phong cười khổ, lập tức lướt nhìn Điệp Vận Du Mị hoặc tới cực điểm, cảm thán nói:

- Có lẽ bất cứ nam nhân nào đứng trước mặt nàng cũng không thể chống cự.

- Thế nào? Được học viện Trạm Lam tuyển chọn?

Điệp Vận Du cười cười hỏi Nghệ Phong, nàng sớm đã quen nhãn thần không chút kiêng nể của Nghệ Phong.



Nghệ Phong gật đầu nói: I

- Uhm, đã vượt qua khảo nghiêm. Bất quá hỗn đản phó viện trưởng kia ăn cướp ah! Cư nhiên muốn ta nộp học phí một vạn kim tệ, gấp năm lần người khác.

Điệp Vận Du sửng sốt, lập tức cười tíỏi;

- Một vạn kim tệ mà thôi, đâu cần tức giận như vậy? Ha ha, ữên lý thuyết ngươi không thiểu tiền!

Một y sư cao cấp thiếu tiền, nếu như nói ra ngoài, sợ là không ai tin.

Nghệ Phong cười ngượng, nói:

- Không phải ta còn chưa kịp kiểm tiền sao?

Điệp Vận Du trừng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, mang theo nghìn vạn phong tình, vung tay lên, một kim tạp xuất hiện ữên tay nàng, nàng nói:

- Ngươi hãy cầm lấy kim tạp này, bên ữong có một trăm vạn kim tệ.

Nghệ Phong nhìn kim tạp kia, hắn không khỏi ngây dại tại chỗ: Kim tạp không chỉ là đại biểu của tài phú, địa vị cao thượng. Hơn nữa, chỉ có thân phận cao quý mới có thể sở hữu.

Thực lực và địa vị của Điệp Vận Du, không quá lạ lẫm nàng có thể sở hữu kim tạp này. Bất quá, nàng tặng chính mình, nhiều ít cũng có chút kinh ngạc.

- Tại sao? Không cầm? Ta sẽ thu về!

Điệp Vận Du mỉm cười chuẩn bị thu hồi.

Nghệ Phong nhanh tay đoạt lấy: Không nên làm đứa ngốc.


- Sớm biết nàng sẽ tặng ta một trăm vạn kim tệ, ta sẽ không phải hỏi vay tiền của người khác.


Nghệ Phong thì thầm một tiếng.


Điệp Vận Du không ngừng cười hi hi, cười một hồi mới nói:


- Một vạn kim tệ cũng phải đi vay. Ngươi thật không biết xấu hổ. Ha ha, được rồi, ngươi xem Triệu lão vừa mang dược đỉnh tới. Ta nghĩ, hẳn là ngươi sẽ hài lòng.


Nghệ Phong nghe Điệp Vận Du nói, nhất thời hưng phấn, bất cứ y sư đều muốn nắm giữ dược đỉnh tốt. Huống hồ Điệp Vận Du nói dược đỉnh không tồi, rốt cục hắn cũng muốn nhìn dược đỉnh tốt như thể nào.


- Ở đâu?


Giọng nói Nghệ Phong có chút kích động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK