Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghệ Phong rời đi hai tháng, toàn bộ đế đô cũng gió nổi mây phun, mà làm cho có biến hóa như vậy chính là Tam hoàng tử. Tam hoàng tử một mực yên lặng không phát, lúc này lại biểu hiện ra cường thế to lớn. Nguyên bản đế đô an tĩnh như nước, cũng trở nên náo nhiệt, thế lực Tam hoàng tử ẩn dấu cũng mạnh mẽ bạo phát. Đặc biệt Tam đại thế gia Bố Lan gia đứng ở bên Tam hoàng tử, toàn bộ đế đô một mảnh ồ lên.

Mọi người cũng là lần đầu tiên biết, nguyên lai Tam hoàng tử cũng không phải một hoàng tử an nhàn, mơ hồ có thực lực cùng hai vị hoàng tử chống lại.

Lần đầu tiên Tam hoàng tử đi vào tầm ngắm của các thế lực lớn ở đế đô, cả đám cảm thán Tam hoàng tử ẩn dấu quá sâu, đồng thời cũng cảm thán không hổ là hoàng đế, không có khả năng sinh khuyển tử!

Hai đại hoàng tử cũng bị Tam hoàng tử đột nhiên quật khởi mà dọa sợ, sau khi bọn họ khiếp sợ qua đi, cũng bắt đầu bắt tay vào áp chế Tam hoàng tử. Trong khoảng thời gian ngắn, toàn bộ đế đô hình thành thế thế chân vạc. Duy nhất không có biến hóa chính là hoàng đế Trạm Lam, hắn phảng phất như không biết chuyện gì, tùy ý để tam đại hoàng tử tranh đấu gay gắt.

Khi Nghệ Phong nghe xong mọi chuyện từ trong miệng Tần Y, hắn khẽ cười cười, cũng không quản những chuyện này, tuy rằng Tam hoàng tử cường thế xuất kích, hấp dẫn ánh mắt đại đa số người, thế nhưng Nghệ Phong rất rõ ràng, Tam hoàng tử và hai vị hoàng tử là có chênh lệch, đương nhiên, đây là dưới tình huống không tính Nghệ Phong.

Tin tức Nghệ Phong trở lại phủ đệ lập tức truyền ra, hai vị hoàng tử cũng lập tức tới cửa, Nghệ Phong không muốn thấy bọn họ, nên đóng cửa không tiếp khách.

Nghệ Phong ở trong phủ đệ cùng Tần Y âu yếm, thỉnh thoảng trêu chọc Liễu Mộng Nhiên một chút, sinh hoạt rất hưu nhàn. Đương nhiên, Nghệ Phong không quên luyện chế đan dược mình cần, thậm chí độc dược đã dùng hết cũng luyện chế thêm một ít, lần này ở trong Khủng Cụ Sâm Lâm, độc dược có tác dụng rất lớn!

Nghệ Phong ở trong phủ đệ ngây người một đoạn thời gian, tam đại hoàng tử tranh đấu gay gắt cũng không ảnh hưởng đến Kim Lâu phát triển, lúc này Nghệ Phong mới đi ra khỏi phủ đệ, cùng Cuồng Hổ đi vào Kim Lâu.

Tuy rằng tam đại hoàng tử tranh đấu gay gắt, thế nhưng đều ăn ý không trêu chọc vào Kim Lâu, chỉ bất quá thế cục đế đô bất ổn, Kim Lâu phát triển cũng không tốt.

Nghệ Phong thấy tình huống như vậy, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ phân phó đám người Cuồng Hổ Triệu Hải, bảo bọn hắn thủ vững chắc nội bộ Kim Lâu là được, về phần chuyện tình tiếp tục lớn mạnh nên ngừng lại. Cũng bởi vì quyết định này của Nghệ Phong, Kim Lâu trở nên điệu thấp dị thường, dần dần chìm vào trong nước, chậm rãi biến mất khỏi tầm nhìn chúng nhân, ánh mắt mọi người tập trung đến trong tranh đấu của tam đại hoàng tử.

Tuy rằng Tử Âm là lão bản của Kim Lâu, thế nhưng lại rất ít khi xuất hiện ở Kim Lâu. Lúc này lại gặp Nghệ Phong ở Kim Lâu, nàng không khỏi kinh hỉ nói:

- Vì sao ngươi lại tới đây?

Nghệ Phong cười cười, để bọn người Cuồng Hổ lui ra, nhìn nữ nhân thành thục cao quý trước mặt, trên mặt cũng có dáng tươi cười ấm áp. Nghệ Phong nhớ kỹ hắn từng nói qua một câu, hắn muốn cho Tử Âm trở thành nữ vương, hắn đã làm được.

Tử Âm thấy Nghệ Phong si mê nhìn nàng, sắc mặt cũng có chút phiếm hồng, liếc mắt nhìn Nghệ Phong nói:

- Đã nhìn lâu như vậy, ngươi còn không có nhìn đủ?

Nghệ Phong đưa tay kéo Tử Âm qua, ôm nàng vào trong ngực, vuốt mái tóc mềm mại của Tử Âm, ngửi hương thơm nhàn nhạt nói

- Ta nhìn Tử Âm tỷ vĩnh viễn không đủ.

- Ta cũng không phải tiểu cô nương, ngươi nói lời này không lừa được ta.

Tuy rằng Tử Âm nói như vậy, thế nhưng khóe miệng đã có chút tiếu ý.

Nghệ Phong nhìn nữ nhân trong lòng, cẩm bào làm toàn bộ đường cong xinh đẹp của nàng lộ ra, thân trên dán vào lòng Nghệ Phong, làm cho Nghệ Phong không khỏi ôm Tử Âm thật chặt. Tử Âm giống như quả đào chín mọng, làm cho người ta kìm lòng không đậu muốn cắn một ngụm.

Tử Âm tựa hồ cũng biết Nghệ Phong mê luyến thân thể của nàng, thấy tay của Nghệ Phong có chút không an phận, nàng liếc mắt nhưng cũng không có ngăn trở.

- Tử Âm tỷ!

- Uhm?



- Ngày hôm nay Linh nhi không có ở đây sao?

- A...

Tử Âm a một tiếng, tự nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói của Nghệ Phong, nàng liếc mắt nhìn Nghệ Phong, có chút ửng đỏ nhìn bốn phía một chút, thấy đây chỉ là một phòng riêng bình thường, nàng cảm giác mặt có chút đỏ tới mang tai.

- Ngay nơi này?

- Uhm!

Nghệ Phong ôm Tử Âm, dùng hành động thực tế nói cho Tử Âm, kỳ thực địa phương nào đều như nhau cả.

Tử Âm chung quy không đành lòng cự tuyệt Nghệ Phong, sau khi liếc mắt nhìn Nghệ Phong, chỉ có thể tùy ý để Nghệ Phong điên cuồng.

...

- Ngươi không nên có nhiều kinh nghiệm như vậy? Cùng Tần Y?

Tử Âm nhớ tới mới vừa rồi Nghệ Phong như điên cuồng, nàng nhịn không được mặt đỏ tới mang tai, ngực dán trong lòng Nghệ Phong, khẽ gắt một ngụm nói, rất khó lý giải một thiếu niên choai choai làm sao có nhiều kinh nghiệm như vậy.

- Tần Y là một tiểu cô nương ngây ngô, ta mỗi lần bảo nàng thi triển một lần, nàng chết cũng không chịu.

Nghệ Phong nói đến chỗ này, cũng có chút phiền muộn.

- Xì!

Tử Âm bật cười, hướng Nghệ Phong giận mắng:

- Ngươi so với Tần Y nhỏ hơn vài tuổi, còn không biết xấu hổ gọi người ta là tiểu cô nương!

- Chỉ là sinh trước mà thôi! Ta là hỏi qua vô số thương nhân mới có thể có một bản động tác ái tình của Lan tỷ tỷ, nên kinh nghiệm rất phong phú a.

Nghệ Phong vừa cười vừa nói, ở trên người Tử Âm, vĩnh viễn so với Tần Y các nàng vui thích hơn.

Tuy rằng Tử Âm không rõ ý tứ trong lời nói của Nghệ Phong, thế nhưng nghĩ đến trong miệng Nghệ Phong nói ra cái gì đó cũng không có thứ tốt. Chỉ là nằm trong lòng Nghệ Phong, nàng cũng cảm thấy rất hưởng thụ.

Tử Âm lẳng lặng nằm trong lòng Nghệ Phong mà ngủ, Nghệ Phong nhìn thấy, cũng trìu mến ôm nàng, để cho nàng nằm ngủ trong lòng mình.

...

Tử Âm cũng không ngủ lâu lắm, có lẽ là bởi vì nơi ngủ không quen, cũng có lẽ là Nghệ Phong không an phận. Cùng Nghệ Phong điên cuồng lần thứ hai, lúc này mới đi ra phòng riêng.

Cuồng Hổ thấy Nghệ Phong và Tử Âm đi ra, trên mặt hắn lập tức lộ ra thần thái vui vẻ, ánh mắt nhìn lướt qua tay Nghệ Phong lôi kéo Tử Âm, nhưng không có dị trạng chút nào. Ngược lại là Tử Âm, từ chối vài cái, mặc dù nàng biết Cuồng Hổ đã sớm suy đoán quan hệ của nàng và Nghệ Phong, thế nhưng vẫn không muốn quá lộ liễu.



- Thiếu gia! An Dịch Vương gia tìm ngài có việc! Một mực chờ bên ngoài!

Cuồng Hổ hướng Nghệ Phong nói, hắn đã ở bên ngoài chờ rất lâu, chỉ là tuy rằng Cuồng Hổ cấp bách, thế nhưng cũng không dám đi vào quấy rầy Nghệ Phong, hắn hầu như có thể đoán Nghệ Phong và Tử Âm vừa mới làm cái gì.

- An Dịch? Hắn tới làm cái gì?

Nghệ Phong nhíu mày, hình như từ ngày đó tới nay, bọn họ không còn có gặp nhau.

- Không biết, chỉ là hắn một mực chờ thiếu gia!

Cuồng Hổ hướng Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong gật đầu, quay đầu hướng Tử Âm nói:

- Tử Âm tỷ, nàng và ta cùng nhau đi xem, hay...

- Ta nghĩ ở đây là được!

Tử Âm cười cười, cũng không muốn đi gặp An Dịch.

Nghệ Phong gật đầu, hướng Cuồng Hổ nói:

- Đi thôi, ra ngoài xem An Dịch tìm ta có chuyện gì!

...

Nghệ Phong vừa vào phòng riêng, An Dịch cười ha ha nói:

- Nghệ Phong đế quân, lâu quá không gặp a!

- Ha ha, An Dịch Vương gia, vì sao nhàn rỗi đến tìm ta như vậy?


Nghệ Phong hướng An Dịch cười nói.


- Ha ha! Nghệ Phong đế quân nói đùa rồi! Ta cũng thật không ngờ, ngươi cư nhiên có thân phận đế quân!


An Dịch sang sảng cười nói, giống như tuyệt không ghi hận Nghệ Phong đoạt Hồn Ấn Đỉnh của hắn.


- An Dịch Vương gia, chúng ta cũng đừng khen tặng lẫn nhau. Vô sự không đến điện tam bảo, An Dịch Vương gia có chuyện gì tìm ta?


Nghệ Phong cười nói.


- Nghệ Phong đế quân quả nhiên trực tiếp! Sảng khoái!


An Dịch cười nói, cũng ngồi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK