Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghệ Phong vừa vào đại sảnh Diệp gia, chỉ thấy Diệp Hi và Diệp mẫu ngồi ở kia, Diệp Hi vẫn là mỹ lệ như trước kia, đôi mắt trong sáng giống như muốn làm lễ rửa tội cho người ta, khiến tâm thần người khác không khỏi dung nhập trong đó.

Nghệ Phong nhìn đôi mắt kia gần như có thể khiến hắn chìm đắm, không khỏi cảm thấy hoảng hốt, liền đứng ở ngoài cửa ngơ ngác nhìn Diệp Hi. Cuối cùng bóng hai người hợp cùng một chỗ.

Diệp phụ thấy Nghệ Phong đứng ở trước cửa, thừ người ra, sững sờ nhìn Diệp Hi, vẻ mặt liền giống như một nam tử ngu si. Điều này khiến nghi ngờ trong hắn vốn đã biến mất lại dâng lên. Làm một nam nhân, hắn hiểu rất rõ một nữ nhân có thể khiến nam nhân thất thần như thế, chứng tỏ đã yêu nàng đến mức nào.

- Nghệ Phong!

Diệp Hi đã quen bộ dạng ngu si của Nghệ Phong mỗi lần hắn nhìn thấy nàng, nên không chút kinh ngạc đối với trạng thái của Nghệ Phong lúc này. Chẳng qua nàng kinh ngạc chính là Nghệ Phong đã đến nhà nàng. Phụ mẫu nàng làm bình dân không biết rõ chuyện gì phát sinh ở cao tầng của đế quốc Trạm Lam. Nhưng Diệp Hi ở học viện Trạm Lam đã tiếp xúc với rất nhiều loại người, muôn hình muôn vẻ nên hiểu rất rõ, nam tử trước mặt tôn quý tới mức nào. Gần như là có thể sánh ngang vua của một nước.

Ở Đế Đô, nam tử trước mặt nói một câu có thể quyết định sinh tử của hàng nghìn hàng vạn người. Cho dù là Long Thiên đại đế cao cao tại thượng cũng không ngăn cản được. Nhưng thật sự không ngờ được, lấy thân phận của hắn như vậy lại có thể đến nhà nàng.

Hơn nữa nhìn bộ dạng tùy ý của phụ thân nàng đối Nghệ Phong, nàng cảm thấy trán có nổi lên vạch đen, thầm nghĩ không biết sau khi phụ thân nàng biết được thân phận của Nghệ Phong, tình cảnh sẽ như thế nào. Cho dù bình tĩnh được, không có khả năng tự nhiên thong dong như thế đi.

Nghệ Phong cố gắng loại trừ hình ảnh quen thuộc ra khỏi đầu, ngay lập tức nhìn Diệp Hi nói:

- Đã lâu không gặp.

Diệp Hi nhìn Nghệ Phong đứng ở trước mặt, bỗng nhiên cảm giác Nghệ Phong thay đổi rất nhiều. Giống như trong nháy mắt đã già thêm rất nhiều tuổi, không bộc lộ tài năng như trước kia. Nghệ Phong hiện tại càng thêm nội liễm, thậm chí nội liễm khiến nàng cảm giác không quen, có áp lực nhàn nhạt.

Diệp phụ thấy ánh mắt Nghệ Phong lại khôi phục vẻ trong suốt, sau khi phân phó Diệp mẫu pha trà nước cho Nghệ Phong xong, lại nói Nghệ Phong ngồi xuống. Diệp phụ và Diệp mẫu tùy ý hàn huyên với Nghệ Phong vài câu, liền rời khỏi đại sảnh, để không gian lại cho hai người Nghệ Phong và Diệp Hi.

Diệp Hi thấy hành động của phụ mẫu nàng, sắc mặt không khỏi đỏ hồng lên. Trong lòng nàng cũng hiểu được một chút, phụ mẫu nàng cũng không phản đối nàng quan hệ qua lại với Nghệ Phong.

- Thực lực của nàng lại nâng cao một giai?

Nghệ Phong thoáng nhìn Diệp Hi, có chút kinh ngạc nói. Rõ ràng khí tức của Diệp Hi trầm ổn hơn so với trước kia rất nhiều.

Diệp Hi gật đầu nói:

- Cảm ơn đan dược của ngươi!

Nghệ Phong khẽ cười, lấy từ trong nhẫn ra hơn mười bình ngọc, đưa cho Diệp Hi.

- Nếu đan dược có tác dụng lớn đối với nàng như vậy, vậy nàng cầm những thứ này đi. Hẳn là cũng đủ để nàng tăng lên tới Tướng Cấp ngũ giai.

Diệp Hi nhìn trước mặt đan dược có thể khiến vô số người ham muốn, xua như xua vịt, nàng thoáng giật mình. Nàng vĩnh viễn không thể hiểu được vì sao Nghệ Phong có thể đưa nàng nhiều thứ trân quý đến cực điểm như vậy. Đặc biệt nghĩ tới kình giáp mềm mại kia, Diệp Hi liền càng cảm thấy mờ mịt.

Diệp Hi không phải chưa từng nghi ngờ Nghệ Phong ý đồ đối với nàng, nhưng nàng lại cảm thấy không giống lắm. Ít nhất Nghệ Phong chưa từng quấy nhiễu cưỡng bức dụ dỗ dây dưa nàng như Minh Mạc.

Quan trọng nhất, thái độ của Nghệ Phong mỗi lần nhìn thấy nàng, lại khiến Diệp Hi không thể lý giải. Trừ phi là yêu đến mức sâu đậm nhất, bằng không sao có thể có ánh mắt mê mang thất thần như vậy.

Diệp Hi không cho rằng Nghệ Phong có thể nhất kiến chung tình yêu nàng tới như vậy. Bên cạnh Nghệ Phong chưa bao giờ thiếu mỹ nữ. Bất kỳ người nào trong số đó cũng không thua kém gì nàng.

- Ngươi có thể nói cho ta biết lý do vì sao không?

- Hả?

- Vì sao ngươi đối với ta tốt như vậy?



Diệp Hi rốt cục không nhịn được hỏi ra lời.

Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, con mắt bình tĩnh nhìn Diệp Hi. Thật lâu sau hắn mới phát ra một câu thâm thúy nói:

- Nàng sẽ không hiểu đâu!

Diệp Hi sửng sốt, thật sự không ngờ được nàng cố lấy hết dũng khí hỏi hắn, lại nhận được một đáp án như vậy.

- Nàng cất những đan dược này đi. Nếu gặp phải phiền toái gì không thể xử lý được, cứ đi tìm Kim Lâu nhờ giúp đỡ.

Nghệ Phong nhìn Diệp Hi mỉm cười nói.

Diệp Hi nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, dường như cũng nghe ra trong giọng điệu của Nghệ Phong có điều không phù hợp.

- Ha ha, kỳ thật lần này ta đến là để cáo biệt nàng! Qua vài ngày nữa, ta sẽ phải rời khỏi Đế Đô!

Nghệ Phong cười nói.

- Ngươi phải rời khỏi Đế Đô?

Giọng nói của Diệp Hi có chút kinh hãi. Diệp Hi không rõ Nghệ Phong nghe thấy những lời này, phản ứng đầu tiên của hắn là gì, nhưng điều khiến nàng cũng có chút không thể tin được chính là, trong lòng nàng lại có chút không nỡ.

- Ừ!

Nghệ Phong gật đầu.

Tâm tình Diệp Hi cũng biến đổi cực kỳ phức tạp, ngơ ngác nhìn Nghệ Phong, miệng nàng khép mở, muốn nói gì, lại một câu cũng nói không nên lời.

Nghệ Phong nhìn đôi mắt kia của Diệp Hi, suy nghĩ một chút vẫn lấy từ trong nhẫn ra một kim tệ, dùng dao găm khắc một chữ Nghệ ở trên mặt, đưa cho Diệp Hi nói:

- Nàng giữ thứ này lại đi. Tương lai, nếu nàng gặp phải chuyện gì không thể xử lý, hãy cầm kim tệ này tới tìm ta.

Diệp Hi sững sờ tiếp nhận, nhìn chữ nghệ rồng bay phượng múa phía trên kim tệ, gật đầu.

- Nếu như có thể, dùng nước suối rửa mắt, ánh mắt của nàng sẽ càng trong sáng!

Nghệ Phong chẳng hiểu tại sao lại nói một câu, khiến Diệp Hi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu đồng ý:

- Ta sẽ thử xem!

- Ta đi đây, nàng thay ta gửi lời chào với Diệp thúc Diệp di một tiếng.

- Bảo trọng!

Diệp Hi gật đầu, nhìn Nghệ Phong nói.

Nghệ Phong mỉm cười, đứng dậy đi ra ngoài.

Diệp Hi nhìn theo bóng dáng Nghệ Phong, cầm bình ngọc Nghệ Phong cho nàng ở trong tay, trong mắt có vẻ phức tạp. Nàng vĩnh viễn không thể hiểu được, vì sao Nghệ Phong lại đối xử với nàng như thế.

Diệp Hi hít một hơi thật sâu, thoáng nhìn về phía kim tệ trong tay một chút. Nàng biết kim tệ này có giá trị. Sau khi thật cẩn thận áp vào ngực một lúc lâu, sau đó mới cầm theo bình ngọc này.



...

Sau khi Nghệ Phong rời khỏi Diệp gia, hắn quay trở lại trong phủ đệ. Nghệ Phong trực tiếp nói về chuyện rời khỏi Đế Đô cho Tần Y biết.

Tần Y ở trong lòng Nghệ Phong, nghe nói Nghệ Phong phải rời khỏi Đế Đô, tay nàng đang ôm Nghệ Phong cũng nắm lại rất chặt. Thật lâu sau nàng mới mở miệng nói:

- Ta cũng có phần không áp chế được Hàn độc.

Nghệ Phong nghe Tần Y nói, thoáng ngẩn ra nói:

- Vậy tỷ cũng muốn quay về Tần gia sao?

Tần Y gật đầu nói:

- Chỉ có phụ thân mới có thể giúp ta.

Nghệ Phong nhíu mày nói:

- Không phải tỷ nói lần trước có thể áp chế được một thời gian lâu sau. Vì sao nhanh như vậy đã không kiên trì được nữa?

Tần Y lắc đầu, cũng không nói cho Nghệ Phong biết vì lần trước có một Vương cấp ra tay chặn lại, mới có thể áp chế được hàn độc lâu như vậy.

- Tỷ yên tâm, ta nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp tỷ nhổ hàn độc ra.

Nghệ Phong trầm giọng nói với Tần Y.

- Ta tin ngươi làm được! Cho nên ta vẫn chờ ngươi!

Tần Y nằm ở trên ngực Nghệ Phong, lắng nghe nhịp tim Nghệ Phong, chậm rãi nói.

- Vậy tỷ dẫn Tần thúc về Tần gia trước đi. Ta muốn đi tới thành trì Huyết Sắc Thiên Đường. Nếu nàng muốn tìm ta, vậy cứ tới đó là được.

Nghệ Phong nói.

- Vậy còn Đế Đô thì sao? Ngươi để lại cho ai? Nghệ Lưu sao?


Tần Y hỏi.


Nghệ Phong mỉm cười nói:


- Cái này ta sẽ sắp xếp. Tỷ đừng quan tâm! Yên tâm áp chế hàn độc đi!


- Ừ!


Tần Y nhu thuận gật đầu.


- Đi thành trì thì dẫn Mộng Nhiên theo. Có nàng chăm sóc ngươi ta mới yên tâm.


Nghệ Phong nghe Tần Y nói những lời này, hắn cảm động đến mức rối tinh rối mù. Lúc này Tần Y còn muốn an bài cho hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK