- Ngu ngốc khó dạy!
Nghệ Phong đã sớm phòng bị bọn họ có động tác, hừ lạnh một tiếng, kéo Thi Đại Nhi lại, một đạo ảnh tử từ trong lòng hắn bay nhanh ra, Yêu Ngọc sáng bóng yêu dị, đuôi mạnh mẽ biến lớn, quét về phía hai gã Tôn cấp.
Phụt…
Đuôi Yêu Ngọc mang theo uy thế lớn lao, quét tới trên người hai gã Tôn cấp. Hai gã Tôn cấp vốn đều thương nặng, bị oanh kích phải hộc máu bay ngược ra ngoài. Cả hai nguyên bản định đánh lén Thi Đại Nhi, nhìn lên Yêu Ngọc đang xoay quanh trên hư không, cả đám trừng mắt kinh hãi. Cỗ lực lượng vừa rồi so với khi bọn họ toàn thịnh tự nhiên kém xa, thế nhưng với bọn họ hiện tại lại mạnh hơn một bậc.
Yêu Ngọc thấy một đuôi quét đi khiến đối phương bay ra ngoài, cũng bay đến trên vai Nghệ Phong.
Thấy Yêu Ngọc quét một đuôi cư nhiên đẩy bay hai gã Tôn cấp ra ngoài, Nghệ Phong đồng dạng cũng sửng sốt, thật không ngờ Yêu Ngọc cường hãn như vậy, coi như là Tôn cấp bị thương nặng, nhưng thực lực không phải Vương cấp có thể so sánh được.
- Tiểu gia hỏa này, nghĩ hẳn có thực lực ma thú lục giai đỉnh phong đi. Thực lực ma thú vẫn mạnh hơn một bậc so với nhân loại cùng cấp, hơn nữa Yêu Ngọc còn đặc thù trong đặc thù, nghĩ dưới Tôn cấp nó không có đối thủ.
Trên mặt Nghệ Phong cũng hiện vẻ mừng rỡ, bình thường không nhờ tiểu gia hỏa này xuất thủ, ngoại trừ việc có nó tham dự cũng không nhiều tác dụng, Nghệ Phong cũng cho rằng thực lực Yêu Ngọc nhiều nhất chỉ tương đương với Vương cấp cao giai, xuất thủ cũng không tạo thành hiệu quả quá lớn.
Thế nhưng lúc này Yêu Ngọc xuất hiện, lại dành cho đối phương áp lực tâm lý lớn lao, cường giả đứng đầu bên phía đối phương đều đã thương nặng, còn ai chống đỡ được một đầu ma thú như vậy? Yêu Ngọc xuất hiện, khiến tâm tư chiến đấu của mọi người cũng thu liễm đi rất nhiều.
Mấy người Tôn cấp đều gắt gao nhìn chằm chằm Yêu Ngọc, bọn họ cũng thật không ngờ Nghệ Phong còn có trợ giúp như vậy, trở tay không kịp liền ăn phải thiệt thòi lớn, thương thế trong người càng thêm nghiêm trọng.
- Hừ!
Ánh mắt Nghệ Phong nhìn mấy người đầy âm lãnh, chủy thủ đặt trên cổ Long Minh chuyển mạnh, hung hăng cắm xuống trên đùi Long Minh, trong tiếng kêu đau thảm thiết của hắn, Nghệ Phong thản nhiên rút ra, đưa chủy thủ về chỗ cũ, nói:
- Đây là nghiêm phạt cho hành vi vừa rồi của các ngươi.
- Ngươi…
Một tên Tôn cấp trong đó nổi giận, thế nhưng còn chưa nói hết, đã bị Nghệ Phong ngắt lời:
- Thế nào? Ngươi muốn thêm nữa?
Một câu nói lập tức khiến đối phương nhanh chóng ngậm miệng, chỉ bất quá vẫn đưa mắt phẫn nộ nhìn về phía Nghệ Phong.
Nhìn chân trời phía xa, những tia sáng đầu tiên đã chậm rãi mọc lên, Nghệ Phong nhìn xung quanh nằm đầy thi thể, một đêm chiến đấu khiến hắn có chút không kiên trì được, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ cảm giác trầm trọng trong đầu, lấy ra một viên dan dược cho vào miệng.
- Nghệ Phong, có bản lĩnh ngươi giết ta đi!
Cảm giác đau nhức trên đùi truyền đến, Long Minh nghiến răng nghiến lợi nói.
Nghệ Phong nhoẻn miệng cười:
- Giết ngươi? Còn chưa đến lúc, chờ bản thiếu ra khỏi Nam đế quốc, khi đó nếu ngươi muốn chết, bản thiếu sẽ thành toàn cho ngươi.
- Nếu ngươi dám tổn thương bệ hạ một sợi tóc gáy, cung phụng viện của Nam đế quốc sẽ không bỏ qua cho ngươi.
Một gã Tôn cấp trong đó nghiên răng nói.
- Không buông tha ta? Hãy tự lo lắng cho các ngươi đi. Không biết quân đội Bắc đế quốc đã đánh tới đâu? Long Minh, ngươi thật đúng là đại thủ bút, để lại nhiều cường giả như vậy ở đế đô, khuyết thiếu nhiều cường giả đối địch, nghĩ đến hơn phân nửa quốc thổ của ngươi đều rơi vào tay Long Thiên rồi!
Nghệ Phong nhìn Long Minh, nhàn nhạt nói.
- Giết ngươi, tất cả đều có thể thu hồi.
Long Minh âm trầm nói.
- Rất không có ý tứ, ngươi còn không thể giết ta.
Nghệ Phong cười vài tiếng, quay qua nói với Thi Đại Nhi:
- Nàng trông chừng hắn, nếu hắn không nghe lời, trực tiếp đâm cho hắn một cái. Không phải hắn nói muốn lưu một hơi thở cho ta sao, ta cũng rất nhân từ, nàng lưu cho hắn một hơi thở là được.
Nghe Nghệ Phong nói, mấy gã Tôn cấp nổi giận, phẫn nộ quát:
- Nghệ Phong, tuy rằng ba người chúng ta thương nặng, thế nhưng nếu bức chúng ta nóng nảy, vẫn có thể diệt ngươi dễ dàng.
Nghe được đối phương nói, Nghệ Phong nhún nhún vai, nói:
- Ngươi nói không sai, Tôn cấp liều mạng, dù ta lúc toàn thịnh cũng không nhất định ngăn được. Thế nhưng, bản thiếu cược các ngươi không dám!
Nói đến đây, Nghệ Phong nhìn thẳng đối phương, trầm giọng nói:
- Dám hay không dám?
Thanh âm không lớn, nhưng vẫn kích động từng đạo rung động trong hư không, kích động từng đạo tâm tình trong lòng đám binh sĩ vây quanh.
‘Dám hay không dám’, quá khí phách, quá kiêu ngạo. Nếu như người bình thường, cho dù trong tay có con tin, cũng sợ chó cùng dứt giậu, thế nhưng hắn lại trắng trợn khiêu khích.
Tôn cấp bên phía đối phương nghe Nghệ Phong nói, thần sắc trong mắt biến ảo bất định, tuy rằng hắn muốn nhào tới xé xác Nghệ Phong, thế nhưng nhìn Long Minh trong tay Nghệ Phong, lại không ai dám hành động.
Cất giọng liều mạng một hồi, thế nhưng lại không có ai nguyện ý chết. Huống chi, cho dù liều mạng một trận thì sao? Bọn họ không nắm chắc có thể giết mấy người Nghệ Phong, thế nhưng bệ hạ của bọn họ lại chắc chắn phải chết.
Trả giá lớn như vậy, bọn họ không chịu đựng nổi.
- Hừ!
Thấy đối phương đều an tĩnh lại, Nghệ Phong hừ một tiếng, quay qua nói với Thi Đại Nhi:
- Ra khỏi thành!
Thi Đại Nhi gật đầu, thúc Long Minh đi về phía ngoài thành, nhất thời khiến đám binh sĩ nhất thời vây quanh qua đây.
- Yêu Ngọc!
Nghệ Phong hô một tiếng, trong mắt sát ý mười phần.
Yêu Ngọc nghe được Nghệ Phong gọi, cặp mắt như ngọc thạch lộ ra quang mang hưng phấn, năng lượng trong cơ thể tăng vọt, đuôi biến lớn, giống như một chiếc roi khổng lồ hung hăng quất về phía đám binh sĩ chặn đường.
Binh…
Dưới một đuôi của Yêu Ngọc quất tới, đám binh sĩ chặn đường trực tiếp bị ném lên hư không, vang lên từng tiếng xương cốt vỡ vụn, khiến đám binh sĩ đứng phía sau hoảng hốt. Một thông đạo đã được Yêu Ngọc mở ra.
Thi Đại Nhi cũng không có lưu tình, một chủy thủ đã cắm lên cánh tay Long Minh, ngay trong tiếng kêu đau đớn của Long Minh, Thi Đại Nhi lạnh lùng nói:
- Gọi người của ngươi cút ngay.
Long Minh đau đớn, ứa ra đầy mồ hôi lạnh, hung tợn nhìn Nghệ Phong và Thi Đại Nhi, quay qua hét lớn với đám binh sĩ:
- Giết, giết hết bọn họ cho ta… A…
Thế nhưng, hắn còn chưa nói hết, Thi Đại Nhi lại đâm lên cánh tay hắn thêm một nhát, Long Minh một lần nữa kêu lên đau đớn.
- Muốn chết!
Thi Đại Nhi thấy đối phương cư nhiên còn dám phân phó người giết hết bọn họ, tức giận nhanh chóng đâm xuống một nhát, một cỗ máu tươi lập tức bắn ra khiến cả đám binh sĩ nhìn vào phải run rẩy, không dám tiến về phía trước một bước.
Nghệ Phong cũng thật không ngờ Long Minh cư nhiên không thèm để ý tới sinh tử, lại cố ý muốn bắt hắn chôn cùng, điều này khiến Nghệ Phong hơi nhíu mày, nói với Thi Đại Nhi:
- Bịt miệng hắn lại.
Thi Đại Nhi gật đầu, cũng không muốn cho Long Minh gây thêm chuyện.
Ba vị Tôn cấp nhìn đám người Nghệ Phong và Thi Đại Nhi bước ra phía ngoài thành, bọn họ không ai dám lên tiếng ngăn cản. Nhìn ba lỗ máu trên người Long Minh, nếu có chút động tác, bọn họ không chút nghi ngờ sẽ lại có thêm vài lỗ máu khác.
Yêu Ngọc ở phía trước mở đường, gặp tên binh sĩ nào không có mắt, đều bị nó vẫy đuôi quét ra ngoài. Dưới công kích cường thế như vậy của Yêu Ngọc, không tên binh sĩ nào dám đứng ra chặn đường đoàn người, cả đám đều tự động lui ra phía sau, mở ra một con đường cho nhóm người Nghệ Phong.
Thấy mấy người Nghệ Phong chậm rãi đi ra ngoài thành, sắc mặt ba vị Tôn cấp đều xấu tới cực điểm, lấy đan dược từ trong người rồi nuốt xuống áp chế khí huyết nhộn nhạo trong cơ thể, cũng bước đi chậm rãi theo Nghệ Phong không xa.
Thấy đối phương như vậy, Nghệ Phong hừ một tiếng cũng không nói gì thêm, đưa thêm một viên đan dược lục giai cho Điệp Vận Du nuốt xuống, nguyên bản sắc mặt nàng không còn chút máu cũng khôi phục lại một tia huyết khí.
Như vậy cũng khiến Điệp Vận Du thở dài một hơi, lúc cuối cùng thi triển ra một chiêu mị thuật khiến nàng tiêu hao quá lớn, hơn nữa thương thế cũng khiến nàng có chút không chống đỡ được, may rằng có đan dược của Nghệ Phong chống đỡ cho nàng.
Nhìn ba lỗ máu trên người Long Minh không ngừng chảy máu ra ngoài, biết nếu tiếp tục như vậy Long Minh sẽ mất máu mà chết, lúc này Long Minh lại chính là tấm phù bảo mệnh cho mọi người, Nghệ Phong tự nhiên sẽ không để hắn chết được. Lấy ra từ trong nhẫn một ít bột phấn, rắc lên trên vết thương của Long Minh, cầm máu cho hắn.
Nghệ Phong ghé sát tai Long Minh, trầm giọng nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ không cho ngươi chết nhanh như vậy. Ngươi không phải muốn chậm rãi chơi đùa sao? Ta sẽ đùa cùng ngươi!
Long Minh nghe được Nghệ Phong nói, vẻ dữ tợn trong mắt càng đậm, muốn nói gì nhưng đã bị Thi Đại Nhi che lại thanh âm, điều này khiến cho ánh mắt Long Minh nhìn Nghệ Phong càng thêm âm lãnh.
Nhìn nhãn thần âm lãnh và dữ tợn của Long Minh, cũng biết Long Minh hận mình hơn so với bất kỳ kẻ nào. Vừa rồi hắn còn cố kỵ tính mệnh, nhưng lúc này bị đâm vài cái, ngay cả sinh mệnh hắn cũng mặc kệ. Thế nên Nghệ Phong càng không dám cho Long Minh nói.
Nếu như Long Minh cố ý hạ lệnh ba lão gia hỏa kia giết hắn, Nghệ Phong không dám cam đoan có thể chống lại được ba lão gia hỏa này. Tuy rằng ba người đều thụ trọng thương, thế nhưng nếu bạo phát ra cũng cực kỳ kinh người, đối phương muốn thực sự liều mạng, bọn họ lại rơi vào tình cảnh lành ít dữ nhiều.
- Đi nhanh lên một chút!
Nghệ Phong hạ giọng nói với Thi Đại Nhi, Thi Đại Nhi cũng gật nhẹ đầu, thúc Long Minh đi nhanh hơn về phía ngoài thành.
Binh sĩ trong thành nhìn bệ hạ bọn họ rơi vào trong tay Nghệ Phong, căn bản không dám có cử động nào quá lớn, chỉ dám theo sau Nghệ Phong từ xa, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng hiện lên tia kinh hoảng.
Tại nhiều người tới bao vây như vậy, còn bị Nghệ Phong bắt đi bệ hạ, đây là do đối phương quá mạnh hay bên mình quá yếu?
Nghĩ vậy, bọn họ nhìn về phía ba vị Tôn giả đang chật vật trong hư không, ánh mắt nhìn Nghệ Phong càng thêm sợ hãi, bộ dáng của ba vị Tôn cấp đã nói cho bọn họ biết đáp án.