Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý U thấy Nghệ Phong đồng ý, khóe miệng liền hiện ra một tia ý cười mờ mịt, chiêu nước mũi này quả nhiên tác dụng tốt, tỷ tỷ không đỡ được, phụ thân mẫu thân không đỡ được. Nghĩ không ra ngay cả nam nhân hèn mọn đến cực điểm này cũng không đỡ được.

- Sư phụ!

Lý U nhanh chóng đứng lên. Dáng dấp thê thảm vừa rồi trong nháy mắt đã biến mất, khuôn mặt tười cười Nghệ Phong. Nước mũi buồn nôn kia cũng không biết đã biến mất đi đằng nào.

Nghệ Phong thấy bộ dáng này của Lý U, không khỏi sứng sốt, lập tức vỗ mạnh bắp đùi mắng to nói:

- Kháo! Mắc lừa ngươi rồi!

- Hắc hắc, sư phụ sẽ không lật lọng chứ? Người đã đáp ứng ta rồi!

Lý U nhìn Nghệ Phong cười gian trá nói.

- Chê cười, nhân phẩm bản thiếu ưu tú như vậy, làm sao có khả năng lật lọng!

Nghệ Phong rất khó chịu nói:

- Chỉ là, quy củ của sư môn ngươi phải tuân thủ!

Lý U sửng sốt, lập tức hỏi:

- Sư phụ nói quy củ sư môn là cái gì?

- Quy củ chỉ có hai điều! Điều thứ nhất là, sư phụ nói vĩnh viễn đúng. Ngươi phải kiên quyết dựa theo mệnh lệnh sư phụ phân phó làm việc!

Lý U sửng sốt, rất xem thường nhìn Nghệ Phong liếc mắt nói:

- Vậy còn điều thứ hai thì sao?

- Điều thứ hai: Nếu như sư phụ nói sai, vui lòng tham khảo điều thứ nhất!

Một câu nói này, nhất thời để Lý U thiếu chút nữa hộc máu mà chết, quy củ sư môn này và khế ước bán mình có gì khác nhau?

- Khụ, nếu như ngươi không đồng ý. Không cần thiết phải gia nhập môn phái chúng ta. Chỉ là ta nói cho ngươi, lang cung của chúng ta mỗi đời chỉ lấy một đệ tử, nếu như ngươi bỏ lỡ sẽ không còn cơ hội nữa!



Nghệ Phong nói như vẻ không vấn đề gì lớn.

- Vào...

Nghệ Phong còn chưa nói hết, đã bị Lý U cắt đứt, trong lòng Lý U dâng lên một cách nghĩ. Chỉ cần chính mình học thành tài xuất sư, đến lúc đó còn có thể kiếm đồ đệ rồi. Hắc hắc, hai điều quy củ này tốt kinh khủng nha, sau này nhất định phải thi triển trên người mấy đồ đệ của mình.

Ngay khi Nghệ Phong chuẩn bị tiếp tục cùng Lý U nói cái gì, đột nhiên nghe được một câu hô to:

- Tiêu Công và mấy vị đại nho đều tới rồi!

- Tiêu Công tới, rốt cuộc thi hội sắp bắt đầu rồi!

- Ha ha, Liễu đại tài tử cũng chuẩn bị hiện thân rồi!

Lý U thấy Nghệ Phong nghiền ngẫm nhìn Tiêu Công và mấy người đại nho kia, hắn nghi hoặc hỏi:

- Sư phụ biết Tiêu Công?

- Ách... Ta đương nhiên biết hắn, chỉ là người ta có nguyện ý nhận thức ta hay không mới là vấn đề! Ha ha...

Nghệ Phong cười to hai tiếng.

Lý U gật đầu, trong lòng âm thầm nói: Đúng vậy, ngươi hèn mọn như vậy. Làm sao Tiêu Công sẽ nguyện ý nhận thức ngươi! Thế nhưng điều Lý U không biết chính là, lời của Nghệ Phong cũng không phải ý tứ đó.

Bất quá, Tiêu Công xuất hiện không bao lâu, đám tài tử trong đoàn người bỗng nhiên chạy về một phương hướng, nguyên bản đám người vây quanh Tiêu Công cũng chỉ còn lác đác vài người!

Như vậy khiến Nghệ Phong cảm thấy rất hiếu kỳ, đồng thời cũng nhìn theo phương hướng bọn họ chạy.

Chỉ thấy bên đó đi ra một nữ nhân, toàn thân mặc áo váy màu cam, để vòng eo hoàn mỹ của nàng bị buộc chặt, đồng thời cũng hiện rõ bộ ngực cao vót của nàng. Mặt trắng như trứng gà bóc, mắt phượng, đôi mi thanh tú hiển lộ vẻ quyết rũ động lòng người. Đặc biệt đôi môi đỏ mọng như hoa hồng nở rộ kia, tản ra dụ hoặc vô cùng. Khiến người ta không kìm lòng được muốn đi đụng chạm vào đó.

Liễu Mộng Nhiên không quan tâm ánh mắt nóng cháy của mọi ngươi, như trước bước từng bước chầm chậm ôn nhu đi về phía trước, làm cho người ta cảm giác thân thể nàng mềm mại như không có xương.

Hầu như ánh mắt của tất cả nam tử đều ngưng tụ trên người nàng, cả đám người ngừng thở. Cả đám vòng vây quanh nữ nhân xinh đẹp giống như thiên tiên này, trên mặt nàng có chiếc mũi trắng trẻo nõn nà, lộ ra nét đỏ ửng nhàn nhạt quyến rũ động lòng người, tăng thêm vài phần sắc cảm. Trong ung dung mang theo vài phần xinh đẹp thành thục, để mọi người mê hoặc không kiềm chế được, cả đám dại ra tại chỗ!

Ánh mắt tham lam rồi lại giả vờ tỏ ra đứng đắn quét khắp trên mông Liễu Mộng Nhiên. Vóc người nóng như lửa, khiến cả hội trường thi hội lâm vào một mảnh yên tĩnh.



- Thế nào? Tỷ tỷ của ta có đẹp không?

Lý U nhìn về phía Nghệ Phong tự hào nói.

Nghệ Phong thu hồi ánh mắt nhìn kỹ của chính mình, trong lòng cảm thán nét xinh đẹp chấn động lòng người của Liễu Mộng Nhiên, đồng thời trong miệng nói:

- Cũng không tệ lắm, miễn cưỡng có thể lọt vào trong mắt ta, làm nha đầu ấm phòng cho ta cũng không tồi.

- Ngươi...

Lý U giận dữ, sắc đẹp của tỷ tỷ chính mình khuynh quốc khuynh thành như vậy, Nghệ Phong cư nhiên nói chuyện bằng loại ngữ khí này, khiến tôn nghiêm của hắn đã đã bị khiêu khích đến cực đại. Tỷ tỷ của chính mình, không phải lúc nào cũng bị tất cả nam nhân vây quanh như ngôi sao màn bạc sao? Gia đinh ghê tởm này, lại còn nói tỷ tỷ mình miễn cưỡng xứng làm nha đầu nhà hắn?

- Ngươi là ai! Sao có thể nói như vậy với sư phụ? Thân là truyền nhân của lang cung, mỹ nữ bình thường sao có thể để trong mắt, tỷ tỷ ngươi có thể làm nha hoàn ấm phòng cho ta, vậy thì nói rõ nàng đã rất trâu bò rồi. Tiểu tử, ta nói cho ngươi, hiện tại ngươi chính là đệ tử của ta, sau này tìm nữa nhân nhất định phải oai phong một chút, không đạt được cấp bậc như tỷ tỷ ngươi vậy, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ! Bằng không lấy môn quy xử trí.

Nghệ Phong nghiêm trang nói.

Lý U nghe được Nghệ Phong nói, hít sâu một một ngụm không khí, cấp bậc ngang với tỷ tỷ của chính mình, cả đế đô dường như cũng chỉ có mấy người?

- Sư phụ! Người ngưu!

Lý U hít sâu một hơi, lúclâu sau mới nói ra một câu như vậy.


- Quá khen quá khen!


Nghệ Phong không chút phật lòng.


- Bất quá, sự phụ vẫn nói khoác, trình độ tán gái của sư phụ lợi hại cỡ nào. Có phải nên để cho ta kiến thức một chút không? Chỉ cần sư phụ có thể tán đổ tỷ tỷ của ta làm nha hoàn. Vậy sau này ta nhất định lấy sư phụ làm thần tượng!


Lý U bỗng nhiên cười hì hì nói.


Những lời này, thiếu chút nữa để Nghệ Phong ngã nhào trên mặt đất, mẹ nó, có đệ đệ như vậy sao? Cư nhiện giựt giây người khác thu tỷ tỷ hắn làm nha hoàn?


- Sư phụ, thực sự, tỷ tỷ này của ta tâm cao khí ngạo, rất khó đối phó. Người sớm một chút rước đi nàng, ta cũng sớm một ngày được ngày thoát, miễn cho mỗi ngày bị nàng quản lý, một điểm tự do ta cũng không có!


Kháo! Ta cứ nghĩ sao tiểu tử này lại có lòng tốt như vậy. Hóa ra là nghĩ đến phương pháp giải phóng chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK