- Phụ thân, rốt cuộc hắn là ai? Hắn đáng giá để người đối xử như vậy sao? Thực lực của hắn chỉ cao hơn những người đồng lứa tuổi, nhưng phụ thân là cao thủ Vương cấp, không cần coi trọng hắn như vậy nha. Chẳng lẽ gia thế của hắn rất lớn?
Long Minh cũng nói chen vào:
- Nếu như hắn chính là tử tôn của Nghệ Công, thân phận này có chút tôn quý nhưng cũng không đáng để cao thủ Vương cấp Vương như thúc tự mình đưa tiễn!
- Ha ha, hắn là tôn tử lão già kia? Ta không biết điều đó! Chỉ là ta không biết tại sao lão già kia lại trục xuất hắn. Khà khà, ta rất muốn xem biểu tình hối hận của lão già chết tiệt đó, nhất định sẽ rất thú vị!
Bạo Cương cười tà ác khiến hai người Long Minh khôi khỏi lén nhìn.
- Phụ thân, rốt cuộc tại sao người lại coi trong hắn như vậy?
Viên Phong vẫn không nhịn được tò mò, hỏi.
Bạo Cương thấy Long Minh cũng chăm chú nhìn hắn, lúc này mới gõ đầu Viêm Phong, tức giận nói:
- Ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Được rồi, từ nay về sau ngươi phải tận lực tạo quan hệ với Phong thiếu, hiểu chưa?
Bạo Cương cũng không muốn lộ thân phận y sư thất giai của Nghệ Phong. Với tính cách của Long Minh, nếu biết được điều đó thì khẳng định sẽ tìm mọi cách lôi kéo Nghệ Phong. Hắn không muốn vì điều này mà khiến Nghệ Phong mất hứng!
- Ách...
Long Minh dường như cũng biết là do cố kỵ mình mà Bạo Cương mới không nói cho nhi tử của lão, chỉ đành lắc đầu cười khổ. Hắn biết hiện giờ muốn lôi kéo Bạo Cương là không có khả năng, nhưng hắn lại tràn ngập hứng thú với Nghệ Phong.
...
Khi mấy người Bạo Cương đang bàn luận thì ba người Nghệ Phong đang chậm rãi đi trên đường cái. Linh nhi đứng giữa, cầm tay Nghệ Phong và Tử Âm, nàng giống như một thiên thần tinh nghịch!
Lúc này ba người giống như một gia đình, chỉ có điều Nghệ Phong và Tử Âm không chú ý tới điều này mà thôi.
- Nghệ Phong, đừng để ý điều đó!
Đột nhiên Tử Âm nhìn Nghệ Phong nói.
- Hả...
Nghệ Phong có chút ngạc nhiên, sau đó lập tức hiểu câu nói của Tử Âm. Nàng đang an ủi chuyện mình bị trục xuất gia môn.
- Ta không quan tâm việc đó!
Nghệ Phong cười cười nói.
Tử Âm không biết làm sao, chỉ đành cười cười. Nàng luôn luôn lẻ loi, đương nhiên có thể cảm nhận được nỗi đau khi bị trục xuất gia môn. Nang thấy Nghệ Phong, nghiêm túc nói:
- Từ nay về sau nhà của Tử Âm tỷ chính là nhà của đệ!
- Hả... Ta còn tưởng trước đây Tử Âm tỷ đã coi ta là người nhà nữa chứ? Hóa ra trước đây ta đã tự mình đa tình rồi!
Nghệ Phong mỉm cười, trêu chọc Tử Âm.
- Biến...
Tử Âm thấy Nghệ Phong trêu mình, cặp mắt hờn dỗi nhìn Nghệ Phong. Cái liếc mắt phong tình vạn chủng khiến Nghệ Phong không khỏi sững sờ.
- Tiểu quỷ nhà ngươi, rất giống một tên công tử phong lưu!
Tử Âm gõ trán Nghệ Phong một cái, hờn dỗi lườm Nghệ Phong một cái.
- Nếu như mỗi ngày có thể nhìn Tử Âm tỷ như vậy, trở thành công tử phong lưu cũng là đương nhiên!
Nghệ Phong mỉm cười nhìn Tử Âm, châm trọc nói.
Khuôn mặt trắng noãn của Tử Âm trở nên đỏ bừng, lan cả xuống cổ, tạo thành vẻ kiều mị vô song!
- Nói linh tinh gì vậy! Tỷ chỉ là một quả phụ, đẹp gì mà đẹp! Tỷ giờ đã già rồi.
Tử Âm giận dỗi, nhìn Nghệ Phong một cái, trong mắt hiện lên vẻ cô đơn.
Khi Tử Âm đang cảm thương cho số phận thì cảm thấy tay mình bị nắm lấy, quay đầu lại chỉ thấy Nghệ Phong tươi cười, nhìn nàng:
- Tử Âm tỷ phải gọi là thành thục thùy mị, trên đời hiếm ai có thể sánh bằng!
Hai người gần nhau trong gang tấc. Nhìn cặp mắt đen nháy đầy thâm thúy kia, Tử Âm có chút hoảng hốt, tim nàng đập thình thịch, đây là cảm giác nhiều năm rồi nàng chưa gặp.
- Thiếu chút nữa đã bị đệ lừa! Bộ dạng vừa rồi của đệ nếu mang đi lừa các tiểu cô nương e rằng khó có ai chống đỡ được!
Tử Âm đè nén tâm tư, đồng thời dâng lên cảm giác buồn cười, không quay sang mà gắt Nghệ Phong.
Thấy Tử Âm không rút tay ra, Nghệ Phong lơ đễnh cười nói:
- Lừa gạt các tiểu cô nương khác không có tính khiêu chiến. Đệ vẫn nguyện lừa gạt Tử Âm tỷ!
- Khanh khách... Đúng là đệ có tiềm chất bại hoại. Hiện giờ đã khuya rồi, đệ đến chỗ tỷ nghỉ ngơi hay là...
Tử Âm thấy đã tới phủ đệ của mình, hỏi Nghệ Phong.
Nghệ Phong gãi gãi đầu, tỏ vẻ khó xử nói:
- Kỳ thực ta cũng muốn ngủ ở đây. Nhưng ta sợ buổi tối không nhịn được, biến thành cầm thú. Ai bảo Tử Âm tỷ quá mức mê người như vậy! Vì vậy ta quyết định đêm nay ngủ ngoài đường!
Tử Âm nghe Nghệ Phong hồ ngôn loạn ngữ, mặt đỏ ửng, lườm Nghệ Phong một cái. Nàng đương nhiên không tin lý do ngủ ngoài đường của Nghệ Phong.
Tử Âm ôn lấy Linh nhi, nói:
- Đệ đi đi, tỷ còn chưa đủ can đảm đưa cầm thú vào trong nhà!
Khi nói nhứng lời này, trong lòng Tử Âm cũng tự hỏi nếu thực sự Nghệ Phong làm vậy thì nàng có oán trách hắn hay không?
Tử Âm không trả lời được, tim đập liên hồi, cũng không dám để Nghệ Phong ở lại, nàng sợ chính mình cũng không kìm được lòng!
Nghệ Phong đương nhiên không biết Tử Âm đang suy nghĩ gì, hôn Linh nhi đang ngủ gật nằm trong lòng Tử Âm một cái, nhìn Tử Âm bước vào nhà sau đó mới quay đầu đi đến Thúy Lâm các.
Nghệ Phong đã quen thuộc nơi này, mặc kệ Điệp Vận Du có ở nhà hay không, hắn đều trở lại đây ngủ, giống như nơi này là nhà của hắn vậy!
- Hắc hắc... Hôm nay bản thiếu gia trở về sẽ bắt nàng ăn đan dược, xem từ nay về sau cô còn dám ăn hiếp ta nữa hay không?
Nghệ Phong nghĩ tới cảnh tượng có phần tà ác, hắn nở nụ cười nói.
Nghĩ tới cảnh có thể đè ép Điệp Vân Du khiến hắn rất vui vẻ. Hắn quyết định tối nay phải hóa thân thành sói trong đêm trăng! Con mẹ nó, ai bảo nàng cứ hay ức hiếp ta, hôm nay ta phải trả thù một phen!
Điệp Vận Du lười nhác ngồi trên ghế, mái tóc đen nhánh có chút rối bời xõa trên bàn, kẹp tóc thủy tinh tùy ý kẹp trên đầu, tăng thêm vài phần vẻ lười biếng.
Thu ý thanh thanh lương đánh vào bàn tay trắng trẻo của Điệp Vận Du. Đôi song phong cao ngất run rẩy, ngôi bàn chân dài ngồi xếp bằng. Cái cổ cao cao mịn nàng. Đường con lồi lõm mê người, đẹp tới cực hạn, mị tới mức tận cùng! Nghệ Phong không biết sao ông trời có thể chế tạo một vưu vật như vậy! Nghệ Phong cảm thấy mình bắt đầu nôn nóng, phản ứng tự nhiên của cơ thể xuất hiện lần hai.
Nghệ Phong sớm đã bị vưu vật trước mắt mê hoặc. Hắn đi tới, từ đằng sau ôm lấy thân thể mềm mại của Điệp Vân Du. Bàn tay cảm thấy da nàng mát lạnh, có chút run run, Nghệ Phong trách cứ:
- Đã cuối thu rồi, tại sao nàng không chịu mặc nhiều y phục hơn?