Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghệ Phong không biết Hôi Từ sử dụng Nhật Giai vũ kỹ đó có thể kiên trì bao lâu, thế nhưng thấy hắn thi triển nhiều lần công kích như vậy vẫn không có chút nào hiệu quả, nghĩ rằng khí thế hắn bắt đầu yếu bớt, Nghệ Phong sẽ không bỏ qua cơ hội này. Tiêm Hổ Kiếm của hắn mạnh mẽ huy động, lướt qua một hình vòng cung đâm về phía Hôi Từ.

Đối với Vương Cấp hắn không dám coi thường, cho nên Nghệ Phong vừa ra tay chính là dùng lực lượng cực mạnh Phệ Tà Phá Toái, chỉ có như vậy mới miễn cưỡng chống lại được lực lượng của Vương Cấp. Nghệ Phong không khỏi bội phục lực lượng mạnh mẽ của Tà Đế, có Tà Đế lực thật kinh khủng. Nó cư nhiên co thể tăng thêm nhiều lực lượng như vậy.

- Phệ Tà Toái Phá!

Nghệ Phong hung hăng đâm về phía Hôi Từ, nơi nơi đi qua kình phong gào thét.

- Đê tiện!

Hôi Từ thấy Nghệ Phong tiếp tục công kích phía sau hắn, hắn không nhịn được mắng to một tiếng. Thế nhưng hắn lại phải mạnh mẽ di chuyển thân thể để chống lại, chỉ bất quá vùa thay đổi như vậy, khí thế tích lại từ trước tới giờ cũng yếu bớt.

Nghệ Phong thấy thế, không khỏi vui mừng. Nhìn lại trọng kiếm mang theo khí thế xé trời như vừa rồi, Nghệ Phong thật không có ý tứ đi đón đỡ.

- Thuấn di!

Nghệ Phong hét lớn một tiếng, thân ảnh trong nháy mắt biến mất, trong khi Hôi Từ đang kinh ngạc, hắn hoảng sợ phát hiện sau lưng mình lại có một cổ kình khí sắc bén đâm về phía hắn. Hôi Từ không kịp kinh ngạc Nghệ Phong bỗng nhiên biến mất, lần thứ hai hắn xoay người, nghênh đón Nghệ Phong.

- Thuấn di!

Nghệ Phong không để cho Hôi Từ cơ hội mạnh mẽ va chạm cùng chính mình, lần thứ hai thuấn di rời đi, chạy đến phía sau hắn lại đâm một kiếm vào lưng hắn.

- Kháo…

Hôi Từ không nhịn được mắng to một tiếng, thuấn di này quả thực xuất quỷ nhập thần, khiến cho hắn hầu như không thể chống lại, chỉ có thể tiếp tục xoay người, nhưng cứ bị động chống đỡ như vậy, để cho khí thế của hắn lại tiếp tục giảm xuống.

Nghệ Phong thấy thế rất mừng rỡ, không ngừng thi triển thuấn di. Mặc dù thi triển thuấn di đối với Nghệ Phong rất tiêu hao đấu khí, thế nhưng Nghệ Phong như cũ không biết mệt mỏi rã rời, liên tục thi triển.

- Kháo… Lẽ nào tiểu tử này liên tục sử dụng thuấn di được hay sao?



Hôi Từ thấy Nghệ Phong nhiều lần sử dụng thuấn di, không nhịn được mắng to. Kỹ năng biến thái như thuấn di, đã tương đương với vũ kỹ Địa Giai. Có thể thi triển một hai lần đã quá kinh khủng rồi, thế nhưng tên biến thái trước mặt này cư nhiên thi triển năm lần, còn không có ý tứ dừng lại. Tiếp tục như vậy, Hôi Từ cũng không biết hắn còn có thể né tránh nữa hay không!

Hôi Từ chật vật lăn lộn trên mặt đất né tránh kiếm thứ hai của Nghệ Phong, vừa định xoay người đứng lên. Lại nghe thấy Nghệ Phong quát to:

- Ý thức chiến đấu!

Lời nói vừa rơi xuống, một cổ khí thế phách tuyệt thiên hạ bộc phát ra từ trên người Nghệ Phong, ép thẳng hướng về Hôi Từ. Cổ khí thế này so với cổ khí thế lúc trước Nghệ Phong thi triển cư nhiên còn mạnh hơn mấy lần.

- Oanh…

Khí thế thẳng tắp oanh vào trên người Hôi từ, Hôi Từ đã bị Nghệ Phong làm cho mất hết khí thế, ngay cả đấu khí đều không thể thuận lợi vận chuyển để chống lại Nghệ Phong, bây giờ sao có thể chống lại Nghệ Phong dùng toàn lực ngưng tụ, cấu thành một cổ ý thức chiến đấu giống như năng lượng thực chất đi công kích.

- Phụt…

Một ngụm máu tươi phun ra từ trong miệng Hôi Từ, cho dù cao thủ Vương Cấp mạnh đến mức nào, thế nhưng dưới tình huống không kịp chuẩn bị làm ra phòng vệ, cũng không thể đỡ được ý thức chiến đấu của Nghệ Phong.

- Thuấn di!

Nghệ Phong thấy Hôi Từ phun ra một ngụm máu tươi, cười nhạt một tiếng, tiếp tục đâm thêm một kiếm về phía Hôi Từ, độ lớn của góc rất tinh xảo, muốn tránh cũng không thể tránh được.

- A!

Hôi Từ lại phải lăn lộn trên mặt đất thêm một lần nữa, thế nhưng cánh tay vẫn bị Tiêm Hổ Kiếm của Nghệ Phong đâm xuyên qua, một vòi máu bắn ra ngoài.

Hôi Từ cảm thụ được cơn đau đớn trên cánh tay, hắn thật sự không thể ngờ được trên tay một Tướng Cấp như Nghệ Phong, hắn lại rơi vào tình trạng thê thảm như vậy, hắn nghĩ đến Vương Cấp chẳng lẽ không hơn gì cái này? Ngay cả Tướng Cấp đều không thể đánh lại, vậy thì tôn nghiêm của Vương Cấp không phải trở thành trò cười cho thiên hạ hay sao?

Hôi Từ nhịn xuống cơn đau trên cánh tay truyền tới, đấu khí trong cơ thể mạnh mẽ bạo phát, toàn thân dường như một quả cầu phát sáng, phát ra uy thế lớn lao.

Nghệ Phong nhìn khí thế của Hôi Từ không ngừng được kéo lên, trong lòng cười lạnh một tiếng, nhàn nhạt nói:

- Một kiếm này, sẽ lấy đi tính mạng của ngươi! Thuấn di!



Lời vừa nói xong, đấu khí trong cơ thể Nghệ Phong toàn bộ ngưng tụ trên Tiêm Hổ Kiếm, mang theo thanh thế cắt nát hư không, thẳng tắp đâm về phía Hôi Từ.

Hôi Từ còn đang cố gắng bạo phát ra năng lượng, muốn thi triển lực đạo toàn thân bầm thây vạn đoạn Nghệ Phong, thế nhưng lực lượng của hắn còn chưa thi triển ra phân nửa, một đạo hàn quang đã hiện ra trong mắt hắn. Nhìn lợi kiếm càng lúc càng lại gần. Hôi Từ trừng to mắt, trong ánh mắt toát ra thần sắc không thể tin được và một tia sợ hãi.

Khi hắn cảm giác được có thứ gì lạnh lẽo đâm vào ngực chính mình, đồng thời ngực mình có chất lỏng chảy ra. Rốt cuộc hắn mới tin chuyện này là chuyện thực, con mắt trừng thật lớn, hầu như muốn rơi ra ngoài.

Hôi Từ cúi đầu nhìn lợi kiếm cắm vào trên ngực hắn, ý thức dần dần bắt đầu không rõ ràng. Hắn chưa từng nghĩ tới, một Vương Cấp có thể bị Tướng Cấp chém giết. Thế nhưng, hắn chính là bi kịch trăm năm khó gặp, người khác tưởng gặp được còn khó hơn lên trời, không ngờ hắn lại có vinh dự xui xẻo này, mà chính bản thân hắn lại là người trong cuộc. Hắn, bị một tên cao thủ Tướng Cấp chém giết rồi!

- Bản thiếu từng nói qua, ngươi sẽ là cao thủ Vương Cấp đầu tiên bị ta chém giết!

Nghệ Phong nhàn nhạt nói, mạnh mẽ rút ra Tiêm Hổ Kiếm, máu từ trên người Hôi Từ phun ra như suối, hắn không cam lòng ngã xuống trên mặt đất, không còn chút sinh mệnh.

Liên tục thi triển bảy lần Thuấn Di, mặc dù là thuấn di trong cự ly ngắn, cũng như trước để Nghệ Phong cảm thấy đầu có chút nặng trịch, hắn dùng Tiêm Hổ Kiếm chống lấy thân thể, nuốt chửng một viên đan dược. Sau đó nhìn con mắt Hôi Từ trừng lớn, đúng là chết không nhắm mắt, trong lòng hắn cảm thấy có chút tự hào.

Đây là lần đầu tiên hắn chém giết Vương Cấp, dưới tình huống không cần thi triển Phệ Linh Nộ Bạo, vẫn có thể đối kháng Vương Cấp. Điều này chứng tỏ Nghệ Phong đã chân chính tiếp xúc đến tầng lớp cường giả của đại lục! Vương Cấp, mới bắt đầu tính là cường giả chân chính! Tuy rằng Tướng Cấp cũng được người ta kính trọng, thế nhưng Tướng Cấp đầy đất không thiếu. Bất quá đạt đến trình độ như Vương Cấp, cho dù đi tới bất luận chỗ nào, đều có thể nhận được sự kính trọng của mọi người! Ít nhất, địa phương như đế đô, số Vương Cấp hiện thân ngoài ánh sáng cũng có thể đếm được trên đầu ngón tay.


Nghệ Phong thật sự không ngờ ý thức chiến đấu của hắn mạnh như vậy, dưới sự trợ giúp của nó, bằng vào lực lượng của Tướng Cấp có thể chiến đấu cùng Vương Cấp. Vậy nếu như tương lai sau này phát triển hơn, đó là dạng thực lực kinh khủng đến cỡ nào. Thảo nào lão đầu tử nói, dưới Vương Cấp hắn đều có thể dựa vào ý thức chiến đấu miểu sát đối phương. Tà Đế truyền thừa, thật đúng là thứ nghịch thiên!


Trận đấu vừa rồi Nghệ Phong vẫn không thi triển kỹ năng chuyên dùng của Tà Đế, một là bởi vì hắn còn chưa thuần thục, chỉ có thể tính bước vào con đường nhập môn. Thêm nữa hắn mốn nhìn một chút xem thực lực của chính mình rốt cuộc đến trình độ thế nào. Nghệ Phong không thể tưởng tượng được nếu như phối hợp kỹ năng chuyên dùng của tà đế, đồng thời thi triển ý thức chiến đấu, sẽ kinh khủng tới mức nào. Nghệ Phong nghĩ nếu như lúc nào có cơ hội cũng nên thử thử một chút.


Nghệ Phong nhìn lướt qua xác Hôi Từ nằm xõng xoài trên mặt đất, khóe miệng nhếch lên. Nghĩ đến nếu Kim Ưng Tông biết bọn họ vừa chết đi một cao thủ Vương Cấp, chắc chắn bọn họ sẽ rất đau lòng.


Nghệ Phong thở nhẹ một hơi, nghĩ có nên để Kim Ưng Tông càng đau lòng hơn. Không phải còn mấy Tướng Cấp kia còn chưa chém giết sao? Vậy thuận tiện giải quyết một thể đi. Như vậy có thể khiến cho Kim Ưng Tông càng đau lòng hơn.


Nghệ Phong cũng không để mấy Tướng Cấp vào mắt, bốn người chỉ là Tướng Cấp sơ giai, cho dù lúc trước hắn đều dám đánh một trận, huống chi là hiện tại. Không có Hôi Từ giúp đỡ, bốn Tướng Cấp sơ giai, căn bản không làm nên tác dụng gì.


- Ngày hôm nay, ta sẽ giết hết toàn bộ các ngươi. Coi như là đưa cho Kim Ưng Tông phần lễ lớn đầu tiên đi. Sau này ta chậm rãi gửi thêm lễ!


Nghệ Phong thì thầm một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK