Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trước mặt có một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, tuy rằng so ra kém Bạch Hàn Tuyết, thế nhưng cũng là cấp bậc hoa hậu giảng đường. Có lẽ trong thập đại mỹ nhân, chỉ có khi gặp Tần Y, Điệp Vận Du thì Nghệ Phong mới có cảm giác kinh diễm, còn lại thì không có cảm giác quá mạnh.

Mà khiến cho Nghệ Phong vui mừng và hoảng hốt chính là đôi mắt linh động kia. Trong ánh mắt trong suốt thấy đáy tựa hồ không có một tia ô nhiễm, làn thu thủy sâu thẳm đen kịt giấu giếm tròng mắt màu lam nhạt như có như không, giống như mưa xuân trên bầu trời. Đôi mắt đó có một độ cong hoàn mỹ như vầng trăng khuyết.

Nghệ Phong nhìn thấy đôi mắt quen thuộc này cư nhiên thân thể hơi run rẩy một chút. Đôi mắt này hắn đã vô cùng quen thuộc, mỗi lần đều khiến hắn vô cùng cưng chiều chủ nhân đôi mắt đó.

Phía trước xuất hiện một người có đôi mắt thu thủy giống như vậy, tinh thần Nghệ Phong có chút hoảng hốt, tâm thần cũng quay ngược trở về cái quốc gia xa xôi kia.

- Ca ca! Anh lại khi dễ em, em sẽ nói cho mẹ biết anh đi trộm nội khố của nữ hài tử!

- Ca ca! Mẹ cho em năm trăm đồng tiền, em thả bốn trăm đồng ở trong túi sách của anh rồi. Hi hi, em đối với anh tốt không, mẹ không cho phép em cho anh!

- Ca ca! Ngày hôm nay đi sớm trở về nha. Em làm cơm ngon cho anh rồi, anh mau trở về ăn!

- Anh! Sau này anh đi tìm người yêu, sẽ còn cưng chiều em nữa không?

...

Những hình ảnh nảy lên trong đầu Nghệ Phong, hắn nhớ tới nữ hài thuần khiết xinh đẹp kia, khóe miệng thoáng hiện lên một tia cười ấm áp. Nghệ Phong nhớ kỹ nữ hài đó có thứ gì tốt đều giữ lại để cho hắn, Nghệ Phong nhớ kỹ mỗi khi có nam hài quấy rầy nàng, hắn đều tới để hộ tống. Nghệ Phong nhớ kỹ buổi tối nàng sợ bóng đêm không dám ngủ liền tới phòng của hắn, cả hai cùng trò chuyện thâu đêm.

Nghệ Phong nhớ kỹ tất cả những gì thuộc về nàng, đó là em gái duy nhất của hắn, hắn luôn luôn dùng mọi yêu thương để sủng ái em gái, đó cũng là bảo bối trong vòng tay của cả gia đình.

Nàng cũng có một đôi mắt hình trăng khuyết như vậy, cười rộ lên cực kỳ mê người, bình thường vẫn có tiểu nam sinh chạy đến cửa nhà của Nghệ Phong.

Có lẽ nàng không xinh đẹp bằng nữ nhân trước mặt, thế nhưng ánh mắt kia không kém nữ nhân trước mặt chút nào. Nghệ Phong nhìn thẳng tắp vào đôi mắt kia, nhãn thần có chút hoảng hốt, hoảng hốt đã đành, trên khuôn mặt vẫn còn một nụ cười ấm áp.

Bạch Hàn Tuyết và Thượng Quan Vũ Phượng thấy dáng dấp Nghệ Phong như vậy, các nàng chưa bao giờ thấy qua Nghệ Phong dùng ánh mắt nhu hòa như thế để nhìn nữ nhân, cho dù là Khinh Nhu nhu mì, ở trong mắt Nghệ Phong cũng chưa bao giờ xuất hiện nhãn thần như vậy.

Bạch Hàn Tuyết chưa từng nghĩ tới Nghệ Phong cũng có ánh mắt nhu tình như thế. Nhãn thần này khiến cho người khác nhìn vào có chút say mê, mấy người Bạch Hàn Tuyết theo ánh mắt Nghệ Phong nhìn lại liền thấy một trong thập đại mỹ nữ của học viện là Diệp Hi đang ở trong tầm mắt Nghệ Phong.

Diệp Hi đồng dạng cũng vô cùng nghi hoặc, Nghệ Phong không cách xa nàng lắm, tự nhiên nàng thấy được nhãn thần của hắn. Hầu như Diệp Hi có thể thấy được sự cưng chiều trong ánh mắt Nghệ Phong. Điều này khiến cho nàng không khỏi sửng sốt, nàng không có chút ấn tượng gì đối với nam nhân kia, vì sao hắn lại nhìn nàng với ánh mắt như vậy? Diệp Hi cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Quay đầu nhìn ba người bên cạnh Nghệ Phong, thật không ngờ đều là nhân vật phong vân của học viện. Có hai trong số thập đại mỹ nữ, hơn nữa còn có Băng Hồn xếp trong năm nhân vật phong vân đứng đầu. Điều này khiến cho nàng có chút ngoài ý muốn, Băng Hồn luôn luôn độc lai độc vãng, luôn bảo trì cự ly đối với nữ nhân, thật không ngờ lại đứng chung một chỗ cùng người khác, hơn thế còn là hai nữ nhân.

...

Nghệ Phong có chút hoảng hốt nhìn Diệp Hi, tia tưởng niệm ấm áp trong lòng cũng triệt để bị xúc động. Quả thật hắn vẫn còn chưa quên được cái thế giới kia, càng không quên được muội muội cổ quái tinh ranh của hắn.



Nghệ Phong nhớ kỹ vào ngày cuối cùng của kiếp trước, hắn đi uống rượu kết hôn, điện thoại liên tục có cuộc gọi tới nhắc nhở uống ít rượu!

Nghĩ tới đây, trong mắt Nghệ Phong tràn đầy vẻ cô đơn. Mọi người nhìn Nghệ Phong đột nhiên chuyển từ thái độ ấm áp sang cô đơn, hai khí chất biến hóa tuyệt nhiên khác nhau, hầu như khiến bọn họ không khỏi cảm thấy khác lạ. Đồng dạng loại cô đơn này Bạch Hàn Tuyết cũng chưa từng thấy qua, thế nhưng trong nháy mắt vừa rồi, tâm thần Bạch Hàn Tuyết bỗng nhiên bị kiềm nén, hầu như nàng có thể cảm giác được sự cô độc của Nghệ Phong.

Giống như vậy còn có Băng Hồn, hắn ở chung với Nghệ Phong lâu như vậy cũng chưa từng thấy qua loại khí chất biến hóa này.

Điều này khiến cho mấy người Băng Hồn đều tập trung ánh mắt lên người Diệp Hi, bọn họ rất muốn biết giữa Nghệ Phong và Diệp Hi đã xảy ra chuyện gì, có thể để Nghệ Phong liên tục tuôn ra hai lần khí chất chưa từng có.

Diệp Hi rất nghi hoặc, trong nháy mắt nàng thậm chí muốn đi hỏi Nghệ Phong một chút: bọn họ nhận biết nhau sao?

Nghệ Phong bình tĩnh nhìn đôi mắt của Diệp Hi, thấy Diệp Hi có chút mất tự nhiên né tránh, lúc này Nghệ Phong mới thở nhẹ một hơi, thu hồi ánh mắt lại.

- Đi thôi!

Đột nhiên Nghệ Phong quay sang Băng Hồn nói, điều này khiến cho mọi người nghi hoặc nhìn Nghệ Phong, nguyên bản thấy Nghệ Phong thất thố còn tưởng rằng giữa hắn và Diệp Hi có chuyện gì đó, lại không nghĩ tới hắn sẽ bình thản nói một câu như vậy.

Lúc Nghệ Phong nhìn đôi mắt Diệp Hi lần cuối cùng, trong mắt có chút hoài niệm thế nhưng chung quy không phải là một người, Nghệ Phong cảm giác trong lòng hắn cũng có chút kiềm nén.

- Chờ một chút!

Diệp Hi thấy Nghệ Phong thực sự định bước chân rời đi, nàng không khỏi hô lên, nói ra nghi vấn trong lòng:

- Chúng ta biết nhau sao?

Nghệ Phong quay đầu liếc mắt nhìn Diệp Hi nói:

- Chúng ta không biết nhau!

Nói xong, Nghệ Phong liền bước chân rời đi.

- A!

Diệp Hi thật không ngờ Nghệ Phong lại trả lời như vậy, nàng còn chưa kịp phản ứng, có chút không hiểu người vừa dùng ánh mắt kia nhìn nàng.

Bạch Hàn Tuyết và Thượng Quan Vũ Phượng cũng không hiểu ra sao, hai người cảm giác Nghệ Phong thật đúng là quái lạ.



Nghệ Phong đi vài bước bỗng nhiên quay đầu sang Diệp Hi nói rằng:

- Được rồi, thỉnh thoảng nên dùng nước suối để rửa mắt, hẳn có thể khiến nó càng trong suốt hơn!

Nghệ Phong nhớ lại muội muội của hắn, bình thường nàng luôn được lão gia dùng nước suối để rửa mắt. Ánh mắt đó còn trong suốt hơn ánh mắt hiện giờ của Diệp Hi.

- Thật là quái lạ!

Đây là suy nghĩ hiện lên trong lòng mọi người, cảm giác hôm nay Nghệ Phong có chút ảo diệu.

Nghệ Phong cố gắng xóa bỏ những hình ảnh trong đầu, lại lần nữa khôi phục dáng vẻ tươi cười nhếch môi lên đầy tà mị.

Đi không được bao xa, đột nhiên Băng Hồn mở miệng nói:

- Phong thiếu thật sự không biết Diệp Hi?

- Diệp Hi? Ai? A, ngươi nói đó là nàng sao? Nàng cũng có một từ Hi ở trong...

Trong lòng Nghệ Phong run rẩy, thật không ngờ nàng cư nhiên giống muội muội của mình như vậy, tên cũng có một chữ Hi, lẽ nào thực sự là trùng hợp sao?

- Cũng có chữ Hi?

Dường như Băng Hồn nghe ra chút ý tứ, hắn nhìn Nghệ Phong nói rằng:


- Lẽ nào Phong thiếu nhận biết người nào đó giống Diệp Hi và tên cũng mang chữ Hi sao?


Nghệ Phong có chút suy tư nói rằng:


- Nàng không đẹp bằng Diệp Hi, thế nhưng đôi mắt lại giống gần như đúc. Ha ha...


Băng Hồn thật không ngờ Nghệ Phong lại nói cho hắn biết:


- Có lẽ nàng vô cùng trọng yếu với Phong thiếu, nếu không cũng không đến mức khiến ngươi thất thố như vậy.


Nghệ Phong cười cười, cũng không nói gì thêm, nếu như có thể hình dung được nàng thì chính là một nửa sinh mệnh của hắn. Chỉ có điều hắn sợ rằng kiếp này hết hy vọng gặp lại được nàng, không biết nàng nghe tin chính mình chết sẽ thế nào?


Nghĩ vậy, Nghệ Phong không khỏi thấy yêu thương lẫn tiếc nuối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK