Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lão bộc rất nghi ngờ Nghệ Phong có phải là nhi tử của Nghệ Khải Mạc hay không. Nghệ Khải Mạc cũng không có được ngạo khí như thiếu niên này.

- Nghệ công tử nói đùa! Một giọt máu đào hơn ao nước lã! Lão gia vẫn muốn gặp công tử!

Lão bộc tiếp tục nói.

- Một giọt máu đào hơn ao nước lã?

Nghệ Phong nghe vậy cười phá lên, nói giọng mỉa mai:

- Hay cho câu “Một giọt máu đào hơn ao nước lã!”. Vị lão gia trong miệng ngươi nói, từ khi sinh ra tới giờ, ta đã từng gặp qua lão sao? Đây là cái mà ngươi gọi là “Một giọt máu đào hơn ao nước lã”?

Lão bộc nghe Nghệ Phong nói, sắc mặt già nua cũng có chút đỏ lên, nhưng vẫn cố giải thích:

- Lão gia bề bộn nhiều việc, cho nên...

- Được rồi! Lý do ai cũng có thể tìm được! Thật đáng tiếc phải nói với các ngươi, cho tới bây giờ bản thiếu và Nghệ gia không có vấn đề gì. Ngươi trở về nói cho Nghệ công, nếu hắn muốn Tử Bang, thì tự mình qua đây mà đoạt lấy!

Nghệ Phong ngắt lời lão bộc nói.

Lão bộc nghe Nghệ Phong nói như vậy hơi ngẩn người, không ngờ thái độ của Nghệ Phong lại cường ngạnh như vậy. Thế nhưng nhớ tới mệnh lệnh của lão gia, hắn vẫn nhẫn nhịn nói:

- Nghệ công tử, lão gia muốn mời ngài tới phủ đệ một lần. Ngài xem...

Nghệ Phong thản nhiên nói:

- Nếu như lão muốn gặp ta, ngươi kêu lão tự mình tới đây mà gặp!

Câu nói này khiến lão bộc ngây ra tại chỗ: kêu lão gia nhà mình đích thân tới gặp hắn? Điều này sao có thể? Toàn bộ đế đô có mấy người đáng để lão gia đích thân tới gặp?

- Nếu không còn việc gì nữa, mời ngươi đi cho! Nếu như lão gia nhà ngươi vẫn còn chủ ý muốn đoạt Tử Bang, vậy ngươi nói với lão, Nghệ Phong phụng bồi. Đồng thời cũng hi vọng, Nghệ gia sẽ không vì lão mà tiếp tục xuống dốc.

Một câu bổ sung này của Nghệ Phong càng khiến lão bộc ngây ngẩn cả người, bị chấn đống đến sửng sốt không nói được câu gì. Một đệ tử của Nghệ gia lại dám khai chiến với gia chủ Nghệ gia? Mình không nghe lầm chứ?



Tử Âm thấy Nghệ Phong thản nhiên đặt mình vào vị trí đối lập với Nghệ gia, càng thêm kinh ngạc về quan hệ giữa Nghệ Phong và Nghệ gia. Đồng thời trong lòng cũng tràn ngập cảm động. Tất cả những việc này, đều là vì Nghệ Phong muốn giúp đỡ mình!

Lão bộc thở dài một hơi. Nghệ Phong nói ra những lời này, cũng đại biểu cho khoảng cách giữa Nghệ Phong và Nghệ gia càng lúc càng xa.

- Nếu như không còn việc gì, mời ngươi đi đi cho!

Nghệ Phong quay sang lão bộc nói.

Lão bộc cười khổ một tiếng, biết ngày hôm nay mình tốn công vô ích. Lão nhớ tới tất cả những chuyện kinh ngạc mà lão gia nghe được về Nghệ Phong, nhịn không được thở dài một hơi. Hết thảy mọi người đều đã nhìn lầm Nghệ Phong, cho nên mới dẫn đến tình trạng không thể vãn hồi như hiện nay. Chỉ là, không biết khi lão gia nhận được kết quả như vậy, có cảm giác đau xót hay không?

Trong số tất cả các đệ tử của gia tộc, không có bất luận người nào có thể sánh với năng lực của Nghệ Phong.

- Nghệ công tử! Lão bộc xin cáo lui!

Tuy rằng Nghệ Phong hạ lệnh đuổi khách, nhưng lão bộc vẫn rất cung kính, thi lễ với hắn rồi mới ra khỏi phòng.

Tử Âm nhìn lão bộc đi khuất, lúc này mới quay sang Nghệ Phong nói:

- Nghệ Phong! Nếu như ngươi không muốn đối lập cùng Nghệ gia, Tử Bang ta có thể buông tay!

Nghệ Phong nghe câu này, trong lòng bỗng cảm thấy vô cùng ấm áp. Không ngờ Tử Âm vì mình mà mắt cũng không chớp một cái, sẵn sàng buông bỏ Tử Bang.

- Ha ha! Không đưa được Tử Âm tỷ lên ngôi vị Nữ vương, ta sao có thể buông bỏ Tử Bang!

Nghệ Phong cười trả lời Tử Âm.

Tử Âm lắc đầu nói:

- Ta tình nguyện không cần danh hiệu Nữ vương hoa mỹ kia. Chỉ cần có Linh nhi và ngươi ở cùng ta là đủ rồi!

Nghệ Phong nghe Tử Âm nói, trong lòng cũng chợt xúc động:

- Tử Âm tỷ suy nghĩ nhiều quá! Ta và Nghệ gia căn bản không có quan hệ gì. Hơn nữa cùng không phải hoàn toàn vì nàng mà ta đối nghịch với bọn họ. Trên thực tế, ta quả thực không phải đệ tử của Nghệ gia!



Tử Âm nghe Nghệ Phong nói như vậy tựa hồ cũng hiểu rõ, hắn quyết tâm bảo vệ Tử Bang mà đối nghịch với Nghệ gia.

- Kỳ thực không cần như vậy! Thật sự không cần như vậy!

Tử Âm nhìn Nghệ Phong, rất nghiêm túc nói, trong mắt tràn ngập nhu tình.

- Có cần hay không trong lòng ta hiểu rất rõ. Chỉ là, lần này ta cự tuyệt Nghệ gia, e là bọn họ sẽ chèn ép chúng ta càng mạnh mẽ hơn. Tử Âm tỷ cần phải cẩn thận ứng phó!

Nghệ Phong cười cười nói.

Tử Âm nhìn ánh mắt kiên định của Nghệ Phong, cảm giác tim đập dồn dập. Nàng không dám tiếp tục nhìn vào mắt hắn nữa, quay đầu nhìn qua một bên.

Nghệ Phong thấy dáng dấp phong vận say lòng người này của Tử Âm, kìm lòng không được đưa tay nắm tay nàng, kéo vào trong lòng mình.

- A...

Tử Âm bị dọa một chút, thân thể cũng an tĩnh nằm trong lòng Nghệ Phong. Cơ thể mềm mại, đẫy đà, tản ra từng đạo nhiệt khí, khiến Nghệ Phong có chút không khống chế được.

- Ngươi muốn cái gì?


Sắc mặt Tử Âm đỏ bừng, cự tuyệt một hồi. Cảm thụ được cánh tay Nghệ Phong như thiết giáp quấn quanh người mình, nàng giận dỗi trừng mắt liếc hắn, trong tâm không ngừng nghĩ đông nghĩ tây. Nàng hầu như có thể nghe được tiếng tim mình đập thình thịch.


- Ngươi không thể như vậy! Ngươi đã có Tần Y!


Tử Âm hít sâu một hơi, cũng ngừng giãy giụa, nhu thuận nép mình trong lòng Nghệ Phong, dán mặt sát vào ngực hắn, chậm rãi nói.


- Tử Âm tỷ có trách ta quá tham lam hay không?


Nghệ Phong không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tử Âm, mà dịu dàng nói:


- Tử Âm tỷ vẫn nói là là hoa hoa công tử, bất kể cái gì đẹp ta đều muốn chiếm làm của mình. Rất hiển nhiên, vẻ đẹp của Tử Âm tỷ khiến bất luận nam nhân nào cũng đều sinh lòng tà niệm. Trước đây ta có một giấc mộng, ta ở trong mộng cũng giống như người bình thường, nỗ lực kiếm tiền nuôi gia đình, cùng một đám huynh đệ uống rượu nói chuyện phiếm. Thấy nữ sinh mê hoặc thì huýt sáo, thấy nữ nhân xinh đẹp thì theo đuổi... Là cuộc sống của một tiểu nhân vật. Bất quá, mặc dù không có tình yêu xa hoa, không có tiền tài trăm vạn, nhưng có thể chăm sóc phụ mẫu của mình, có muội muội để yêu thương, còn có đám bằng hữu tình như huynh đệ, có tất cả những tập tục sinh hoạt của một tiểu nhân vật... Tất cả những thứ này, khiến ta rất thỏa mãn, rất hạnh phúc!


- Có một ngày, ta tỉnh mộng! Khi tỉnh lại, ta thấy bản thân mình ở một hơi vô cùng xa lạ! Xa lạ tới mức ta nghĩ đây mới thực sự là trong mộng. Tại đây ta không tìm được một chút quen thuộc nào của chính mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK