Điệp Vận Du thấy Nghệ Phong xoay người, bị Nghệ Phong dùng hai tay ôm lấy kéo lên thân thể hắn, nàng đỏ mặt gắt giọng.
- Dù sao cũng bị ngươi nhìn quen rồi, cho ngươi nhìn thêm nữa cũng chẳng có hại gì.
Nghệ Phong vừa nói vừa cười, bàn tay có chút không an phận chạy khắp người Điệp Vận Du.
- Phi!
Điệp Vận Du thở phì một tiếng, chống tay lên người Nghệ Phong ngăn không cho hắn lộn xộn, thế nhưng không thể được, chỉ đành trợn mắt liếc Nghệ Phong, tùy ý hắn nghịch ngợm.
- Đi lên lầu!
Điệp Vận Du bất đắc dĩ ghé bên tai Nghệ Phong nói, đối với oan gia này, nàng càng lúc càng không có sức chống cự.
- Ha ha!
Nghệ Phong cười to hiểu ý, lấy ra một bộ quần áo từ trong nạp linh giới, mặc vào một cách qua loa, hai tay ôm lấy thắt lưng Điệp Vận Du.
- A…
Điệp Vận Du bị nhấc người lên, sợ hãi kêu một tiếng, hai tay quang lên cổ Nghệ Phong, có chút trách mắng nhìn đối phương, thế nhưng trên mặt lại hiện ra ý cười, trong lòng ấm áp với cử động thân thiết của Nghệ Phong.
Nghệ Phong ôm Điệp Vận Du lên lầu ba, đặt nàng nằm trên người, ngửi mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể nàng, Nghệ Phong dán sát lỗ tai Điệp Vận Du, nói:
- Hiện tại ta muốn đòi lại chỗ tiện nghi vừa rồi.
Điệp Vận Du bật cười:
- Ngươi vội như vậy sao?
Nhìn nữ nhân khuynh quốc khuynh thành trước mặt, trên dưới toàn những đường cong tuyệt mỹ, ngập tràn khí tức dụ hoặc, Nghệ Phong cười nói:
- Cũng không phải quá vội, có điều lúc đối mặt với nàng ta luôn luôn không thể tự chủ.
Điệp Vận Du cười ha ha không ngừng:
- Ngươi càng lúc càng khoa trương, lời này không biết đã nói qua với bao nhiêu nữ nhân?
- Trời đất chứng giám, cho tới nay mới chỉ nói qua riêng với nàng.
Nghệ Phong khẽ hôn lên đôi môi đỏ mọng của Điệp Vận Du, tay rất không tự giác chui vào trong áo nàng, cảm thụ hai khối mềm mại mê người trong đó.
Điệp Vận Du liếc mắt giận nhìn Nghệ Phong, hai tay ôm lấy sau lưng hắn, chiều ý gấp gáp của đối phương.
…
Sau chuyện, sắc mặt Điệp Vận Du đỏ ửng, tăng thêm phần Mị hoặc vốn có của nàng, hiển nhiên một hồi điên cuồng vừa rồi khiến nàng có chút ăn không tiêu, hô hấp gấp gáp. Hung hăng trừng mắt nhìn Nghệ Phong, kéo tấm chăn ở bên cạnh tới phủ kín lên tấm thân trơn mịn của nàng và Nghệ Phong.
- Chưa thấy qua người nào tham lam như ngươi.
Trong ngữ khí Điệp Vận Du đầy vẻ oán niệm, Nghệ Phong giống như hài tử ăn kẹo ngọt, vĩnh viễn không thấy đâu là đủ.
Nghệ Phong ôm lấy thân hình Điệp Vận Du vẫn còn đang thở hổn hển, khí tức nóng hổi còn chưa tan, hắn vùi đầu vào ngực Điệp Vận Du, tham lam hít lấy khí tức từ trên người nàng.
- Hận không thể biến nàng thành ta!
Tiếng trầm thấp của Nghệ Phong rầu rĩ vang lên bên trong chăn.
Oán niệm của Điệp Vận Du theo những lời này của Nghệ Phong biến mất không còn một mảnh, nàng dùng sức ôm đầu Nghệ Phong vùi đầu hắn vào ngực mình, tựa hồ muốn cho Nghệ Phong được thỏa thích.
- Cái kia, Điệp tỷ tỷ, của nàng có chút lớn, ép ta không thở nổi nữa.
Nghệ Phong bị Điệp Vận Du ôm như vậy, hắn cảm giác hai lỗ mũi không thông, không hô hấp được.
- Ngươi…
Điệp Vận Du tức giận, cảm động vừa hiện lập tức tiêu tan, hận không thể hung hăng tung hai cước đá tên hỗn đản ở trong lòng.
Nghệ Phong chui đầu ra khỏi chăn, thấy Điệp Vận Du đang trừng mắt thở phì phì nhìn hắn, cười cười hôn lên môi Điệp Vận Du, nói:
- Ta thích lớn!
Điệp Vận Du dở khóc dở cười, hít sâu vào mấy hơi dẹp loạn tâm tình, nghĩ thầm tức giận với hỗn đản này thật không đáng.
- Được rồi, tông môn của nàng thế nào rồi?
Nghệ Phong vẫn không quên chuyện Điệp Vận Du hiện đang tiếp nhận tông môn, lo lắng hỏi.
Điệp Vận Du gối đầu lên ngực Nghệ Phong, thân thể dán sát vào người đối phương, cảm thụ tiếng tim Nghệ Phong đập, mới nói:
- Khi ta đạt được Tôn giai, mọi người ban đầu không an phận cũng yên ổn xuống. Tông môn đang đi vào quỹ đạo, không có gì đáng lo cả.
Nghe được Điệp Vận Du nói, Nghệ Phong cũng thở dài một hơi, mặc dù biết với thực lực của Điệp Vận Du cộng thêm Mị thuật, Tôn giai bình thường không có khả năng là đối thủ của nàng, thế nhưng hắn vẫn không nhịn được lo lắng.
- Tam hoàng tử nói nàng có dự định tự lập môn phái? Chuyện thế nào rồi?
Nghệ Phong cũng không quên chuyện tình của Tam hoàng tử, quay qua hỏi Điệp Vận Du.
Điệp Vận Du nói:
- Vẫn còn là dự định! Có điều chuyện lập một phái rất phức tạp, trong thời gian ngắn không thể làm được.
Nghe Điệp Vận Du nói, Nghệ Phong gật đầu:
- Tiểu tử Long Thiên kia sợ nàng tách ra khiến thực lực đế quốc giảm mạnh, tìm tới ta cáo trạng.
Điệp Vận Du cười nói:
- Cho dù ta không tách ra, cỗ thế lực này cũng không thuộc về hắn. Hắn vọng tưởng trở thành đế vương số một thiên cổ, nếu chỉ dựa vào người khác thì vô dụng, tất cả phải dựa vào thực lực trong tay mình.
- Chuyện đó ta cũng tự tin hắn làm được, có điều đế quốc Trạm Lam vừa mới chia cắt, nguyên khí đại thương, nếu như nàng tách ra sẽ khiến những đế quốc xung quanh không còn e ngại nữa. Hiện tại tuy rằng nàng không thuộc về thế lực của hắn, nhưng vẫn nằm trong phạm vi hắn quản lý, vẫn còn lực uy hiếp với người khác.
Nghệ Phong cười nói.
Điệp Vận Du cũng cười:
- Vậy ý ngươi muốn nói ta không tự lập môn phái?
Nghệ Phong vỗ vỗ trán, có chút đau đầu nói:
- Ha ha, lời này ta không có nói, nàng muốn làm gì thì cứ làm. Tiểu tử Long Thiên cũng có vài phần bản lĩnh, tuy rằng nàng tự lập môn phái sẽ khiến áp lực của hắn tăng lên, thế nhưng cũng không đế mức tuyệt đường. Nếu quá mức nghiêm trọng, ta còn có thể đỡ cho hắn một chút.
Điệp Vận Du gõ lên trán Nghệ Phong, nói:
- Như vậy không sai biệt lắm. Có điều ngươi nói hắn yên tâm, nhìn thân phận hoàng hậu, ta tạm thời không cho hắn thêm áp lực. Ta làm ra cử động tự lập môn phái, cũng là báo cho hắn chuẩn bị.
Nghe được Điệp Vận Du nói, Nghệ Phong không nói gì hơn, chỉ nhún nhún vai. Điệp Vận Du muốn làm thế nào thì làm, hắn sẽ không tham dự vào chuyện tông môn của nàng, đây chỉ là nói hộ Tam hoàng tử một câu mà thôi.
- Lần này ngươi trở lại đế đô làm gì?
Điệp Vận Du cũng có chút hiếu kỳ hỏi.
- Thứ nhất là nhờ người luyện chế Mị đan cho một tiểu cô nương dùng, hai là cũng muốn gặp nàng.
Nghệ Phong nói.
Điệp Vận Du hỏi:
- Linh nhi?
Nghệ Phong kinh ngạc, nói:
- Nàng biết?
Điệp Vận Du liếc giận nhìn Nghệ Phong:
- Tiểu cô nương có thể khiến ngươi bận tâm như vậy, ta còn không nghĩ tới ai khác. Ngươi có biết không, Linh Nhi còn bị một ít quý tộc tại đế đô xưng hô là Linh Nhi công chúa.
Từ khi Nghệ Phong bắt đầu nắm giữ Kim Lâu, Tử Âm và Linh Nhi đã lọt vào tầm mắt Điệp Vận Du, tuy rằng Điệp Vận Du không điều tra Nghệ Phong, thế nhưng với những nữ nhân quyết tranh thua phong vận thành thục với nàng tại quốc yến thì nàng vẫn rất quan tâm, cơ hội ngẫu nhiên, Điệp Vận Du cũng nhìn ra toàn thân tiểu cô nương kia có linh khí bức người, cho dù ai liếc mắt cũng phải yêu thích, khó trách Nghệ Phong lại quan tâm nàng đến vậy.
- Ngươi có thể hay không nói cho ta biết, Ám Tử nữ vương có quan hệ gì với ngươi?
Điệp Vận Du có chút nghiền ngẫm nhìn Nghệ Phong, khóe miệng tràn đầy ý cười.
- Quan hệ? Quan hệ gì? Quan hệ rất bình thường a!
Nghệ Phong rất kinh ngạc nhìn Điệp Vận Du, nói.
- Hừ!
Điệp Vận Du hừ lạnh một tiếng, nói tiếp:
- Đừng nói với ta, những tin đồn đại sôi sục khắp đế đô đều là giả?
- Đồn đại gì? Sao ta không biết?
Nghệ Phong cảm giác sau lưng toát mồ hôi lạnh tới nơi.
- Phải không?
Điệp Vận Du cười hì hì nhìn Nghệ Phong, ngón tay đã chuyển tới dưới hông Nghệ Phong, kẹp lấy một khối thịt mềm rồi hung hăng nhéo mạnh. Khi Nghệ Phong cảm giác thấy đau nhói, Điệp Vận Du mới dùng ngữ khí rất hòa thuận, nói:
- Nguyên lai ngươi không biết, ta đây thuật lại một lần! Nghe nói Ám Tử nữ vương có quan hệ không bình thường với ngươi, hình như là âm thầm luyến ái gì đó?
- Không có! Tuyệt đối không có!
Nghệ Phong lập tức nói lời chính nghĩa. Trong khi đáy lòng thầm hô: gì mà âm thầm luyến ái? Rõ ràng là quang minh chính đại thông đồng mà!
- Ha ha! Kỳ thực ngươi không cần che giấu, ta sẽ không ân giấm chua. Không phải là nhiều nữ nhân sao! Thế giới này có biết bao nam nhân bên người đầy thê thiếp, ta sẽ không quan tâm.
Điệp Vận Du cười hì hì nói.
Nghệ Phong nào tin những lời này, nếu tin được những lời này của nữ nhân, chẳng khác nào nói lợn mẹ có thể leo cây, ngay chính hắn cũng thành thánh nhân rồi.
- Chuyện này thực không có!
Nghệ Phong nói không hề chớp mắt.
- Ha ha! Không có thì không có!
Điệp Vận Du cười hì hì nói, cũng không biết nàng tin thật hay không.
- Có điều, nếu như ngươi cho Linh Nhi theo ta, ta có thể thu nàng làm đệ tử.
Điệp Vận Du đột nhiên nói với Nghệ Phong.
- Nàng thu Linh nhi làm đệ tử?
Nghệ Phong ngẩn ra.
Điệp Vận Du gật đầu, nói:
- Linh nhi linh khí bức người, trời sinh Mị cốt, nếu như tu luyện Mị thuật của ta, càng không cần lo lắng.
- Nàng trời sinh Mị cốt?
Nghệ Phong bật cười, hắn thật không hề nhận ra Linh nhi có điểm nào trời sinh Mị cốt.
Điệp Vận Du rất bất mãn với việc Nghệ Phong hoài nghi nhãn lực của mình, hừ một tiếng nói:
- Hừ, có vài thứ người ngoài nghề như ngươi không thể nhìn ra, nếu ta không có điểm ấy nhãn lực, cũng không thể đạt được Mị thuật tới trình tự này.
Nghe được Điệp Vận Du nói, Nghệ Phong cũng chú ý, Mị thuật của Điệp Vận Du tự nhiên không cần bàn, ngay cả hắn tu luyện Lăng Thần Quyết cũng khó thoát khỏi ảnh hưởng, ít nhất nó cũng là công pháp Địa giai, nếu như Linh nhi thực sự là trời sinh Mị cốt, đây đúng là một lựa chọn không tồi.
- Nếu như ta cho nàng chung đệ tử với một người khác, nàng nguyện ý sao?
Nghệ Phong yếu ớt nói ra những lời này, dù sao đây cũng là điều cực kỳ kiên kỵ. Không ai nguyện ý cùng nhận chung một đệ tử với người khác, đây cũng là lý do lão quái đầu nhận Nghệ Phong là truyền nhân, nhưng không dám thu Nghệ Phong là đệ tử. Tại thế giới này, một đệ tử nhận hai sư tôn là chuyện tình cực kỳ kiêng kỵ.
- Hi hi! Nếu như là người khác, ta tự nhiên không muốn, có điều là nữ nhi của tình nhân ngươi, ta miễn cưỡng tiếp thu.
Điệp Vận Du hôn một ngụm lên mặt Nghệ Phong, cười hì hì nói.
- Tử Âm không phải tình nhân của ta!
Nghệ Phong nói ra một cách chính nghĩa, nhưng đáy lòng lại thầm bổ sung: nàng là nữ nhân của ta.