Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghệ Phong và Điệp Vận Du chạy thẳng một mạch, tốc độ phát huy đến mức cực hạn có thể phát huy được, tuy đối phương đã phóng tín hiệu, thế nhưng rất đáng tiếc Tôn cấp của đối phương còn cách rất xa, mặc dù bọn người đang bao vây tới nơi này rất nhiều nhưng cũng không thể bằng được tốc độ của Điệp Vận Du.

Nhìn hang động đã trống không, mấy nam tử dẫn đầu không nhịn được mắng to một tiếng:

- Con mẹ nó... Lại để cho bọn chúng chạy thoát rồi.

Điệp Vận Du và Nghệ Phong phát huy tốc độ đến mức cực hạn, khi nhận thấy được phía sau đã không còn khí tức truy đuổi nữa, lúc này mới chậm rãi giảm tốc độ xuống, trốn vào một nơi bí ẩn.

- Luyện chế thành công rồi sao?

Điệp Vận Du có chút gấp gáp hỏi Nghệ Phong, sợ rằng đối phương quấy rối, khiến Nghệ Phong bỏ việc luyện chế đan dược kéo nàng chạy trốn.

Nghệ Phong cười cười, từ trong giới chỉ lấy ra một cái bình ngọc, mở nắp bình ra. Nhất thời một cổ khí tức băng hàn từ bình ngọc tuôn trào, nhiệt độ quanh thân bỗng nhiên giảm xuống với tốc độ cực kỳ kinh khủng, cổ khí tức băng hàn này khiến Điệp Vận Du biến sắc, đồng thời nàng cũng mừng rỡ hô lên:

- Thành công rồi?

- May mắn đã thành công!

Nghệ Phong cười nói, đan dược thất giai quả thực không phải dễ luyện chế như vậy, sự va chạm trùng kích của dược lực căn bản không phải đan dược lục giai có thể so sánh được, đối với lực điều khiển phải đạt được một yêu cầu không mà người bình thường không thể chịu đựng. May mắn là, lực điều khiển của hắn gần đây được nâng cao hơn, cộng thêm khả năng cảm nhận cường đại từ truyền thừa Tà Đế, nhờ như thế mới miễn cưỡng khống chế hoàn toàn. Vào khoảnh khắc cuối cùng mượn năng lượng của Phệ Châu, ngưng tụ tất cả dược lực lại với nhau, chỉ bất quá, cũng là vì Phệ Châu thôn phệ hết một phần dược lực không kịp phun ra, cho nên viên đan dược này có phẩm chất hơi thấp kém hơn so với băng ngưng đan bình thường một ít. Chẳng qua cũng còn may mắn là vẫn luyện chế thành công! Điều này đối với Nghệ Phong mà nói, quả thực là một tiến bộ cực đại, cảm giác thành công không thua kém gì lúc trước cần ba tháng để luyện chế ra mị đan lục giai.

- Bước tiếp theo nên làm như thế nào?

Diệp Vân Du nhìn Nghệ Phong, mị nhãn lưu chuyển.

Nghệ Phong cắn răng một cái, nhìn Điệp Vận Du kiên định nói:

- Bế quan!

Điệp Vận Du nghe Nghệ Phong nói, nàng hơi ngẩn người, cổ quái nhìn Nghệ Phong hỏi:

- Ngươi không phải bị sốt đấy chứ? Lúc này đối phương lật tung khắp nơi truy lùng chúng ta? Làm sao bế quan?

Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du nói:

- Còn nhớ vách núi trên đường đi kia không? Lúc đó nàng nói trốn vào trong đó, thế nhưng bị ta cự tuyệt, hiện tại chúng ta liền đi tới đó bế quan!

Điệp Vận Du nhớ tới cái vách núi kia, quả thực là một địa phương tốt, bằng không lúc đó nàng cũng sẽ không kiến nghị đến ẩn náu một thời gian. Chỉ là thật không ngờ Nghệ Phong muốn giữ lại để bây giờ sử dụng.

- Vách kia núi quả thực rất hiểm trở, không có thực lực Vương cấp, căn bản không dám lùng sục vách núi đó. Điều này có thể giảm thiểu đi rất nhiều người, chỉ bất quá nơi này vừa nhìn là biết ngay là chỗ ẩn náu cực tốt, đối phương chắc chắn cũng sẽ chú ý, sẽ thường phái Vương cấp đi vào tìm kiếm.



Điệp Vận Du nói đến đây, dừng một chút rồi nói tiếp:

- Nếu như trốn trong thời gian ngắn thì cũng không thành vấn đề, thế nhưng muốn bế quan thì lại không mấy thực tế. Sớm muộn cũng sẽ bị đối phương phát hiện ra!

Nghệ Phong bất đắc dĩ nói:

- Ta biết điều này, cho nên có thể trốn bao lâu thì hay bấy lâu, đến lúc đó còn hi vọng nàng giúp ta hộ pháp.

Trong lòng hắn đã ghi hận Văn Linh Cốc tới cực điểm, bất chấp tất cả truy sát hắn như vậy, quả thực là đã đẩy hắn vào đường cùng, Nghệ Phong chưa từng bị nghẹn khuất quá đáng như vậy. Sự nghẹn khuất này khiến trong lòng đầy ngạo khí của Nghệ Phong bốc lên lửa giận ngút trời, thế nhưng ngọn lửa này bị hắn miễn cưỡng áp chế lại. Nhưng càng áp chế thì oán khí tích lũy càng nhiều, có thể lúc bình thường Văn Linh Cốc truy sát hắn, hắn cũng không đến mức như vậy, thế nhưng sự truy sát của đối phương lúc này lại giống như lửa cháy đổ thêm dầu. Không phải là để đốt cháy Nghệ Phong, mà chính là khiến cho Nghệ Phong triệt để bùng nổ ra để đốt cháy bọn họ.

- Ừm!

Điệp Vận Du không nói lời dư thừa, chỉ gật đầu với Nghệ Phong. Điệp Vận Du dường như đã biết, Nghệ Phong muốn khôi phục thực lực, điều này càng trọng yếu hơn nhiều so với việc luyện chế đan dược, tuyệt đối không thể để đối phương quấy rối.

- Như vậy chúng ta mau đi đến vách núi!

Hai người đi vòng qua mấy người đang truy tìm, men theo một con đường nhỏ, nhanh chóng chạy tới bên cạnh vách núi, đây là một vách núi nhìn sâu không thấy đáy, Nghệ Phong và Điệp Vận Du tung người nhảy xuống, sau khi thân người rơi xuống, lúc này thân ảnh mới chuyển ngoặc qua, đáp lên trên một khối đá nhô ra khỏi vách núi.

Nghệ Phong nhìn mây mù tràn ngập phía trước, quay sang Điệp Vận Du nói:

- Chọn chỗ này vậy! Hẳn là có thể tránh khỏi đối phương một khoảng thời gian.

Điệp Vận Du gật đầu nói:

- Ta sẽ cố gắng giúp ngươi không bị quấy rầy!

Nghe Điệp Vận Du nói, Nghệ Phong cười cười, lập tức nói với Điệp Vận Du rằng:

- Nàng hãy đứng cách xa ta trăm mét!

Tuy Điệp Vận Du nghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu lắc mình đến trên một khối đã nhô lên ở phía xa xa, đứng từ xa nhìn Nghệ Phong.

Thấy Điệp Vận Du đã di chuyển cách xa mình, lúc này Nghệ Phong mới từ trong Hồn Ấn Đỉnh lấy Phệ Châu, lúc Phệ Châu được lấy ra, Nghệ Phong không sử dụng hồn lực để phong ấn lực thôn phệ của nó, cho nên mặc dù Điệp Vận Du đang đứng cách đó khoảng trăm mét cũng cảm giác được một lực thôn phệ rút đấu khí trong cơ thể nàng.

- Phệ Châu?

Sắc Điệp Vận Du mặt đại biến, nhìn Nghệ Phong với vẻ không thể tin được, cuối cùng nàng cũng đã hiểu rõ vì sao Nghệ Phong lại hết sức tự tin có thể khôi phục thực lực, nếu có thể dung hợp với Phệ Châu, đừng nói khôi phục thực lực, cho dù muốn thực lực bành trướng cũng là dễ dàng.

Thế nhưng, chẳng lẽ hắn không biết sự kinh khủng khi dung hợp Phệ Châu sao? Dung hợp Phệ Châu trong tình trạng bất kỳ lúc nào cũng có thể bị công kích, điều này quả thực là lấy mạng của mình ra để đùa giỡn.

Sát ý trong lòng Điệp Vận Du cũng không thể áp chế được nữa, trong lòng cũng đồng thời hận Văn Linh Cốc tới cực hạn, nếu không phải đối phương bức ép khổ sở đến như vậy, Nghệ Phong sao lại phải đi con đường này. Điệp Vận Du rất muốn ngăn cản Nghệ Phong, nàng tình nguyện mang theo Nghệ Phong xông ra khỏi vòng vây cũng không muốn Nghệ Phong dung hợp Phệ Châu. Thế nhưng Điệp Vận Du cũng đồng thời hiểu rõ ngạo khí của Nghệ Phong, bị đối phương bức tới đường cùng, cho dù là bản thân nàng cũng không thể ngăn cản ý muốn dung hợp Phệ Châu của hắn.



Điệp Vận Du hít sâu một hơi, lãnh ý trên gương mặt có thể ngưng tụ thành sương lạnh. Nàng nắm chặt đôi bàn tay của mình, nhìn chăm chú vào Phệ Châu trên tay Nghệ Phong, ánh mắt biến ảo bất định.

Khác với Điệp Vận Du, ngay từ lúc bắt đầu lấy Phệ Châu ra, Nghệ Phong ngược lại không cố kỵ nhiều như vậy, nhìn Phệ Châu đang toả ra khí tức dương nhiệt, Nghệ Phong lấy các loại đan dược cần thiết ra bày khắp xung quanh mình.

Lực thôn phệ của Phệ Châu khiến năng lượng trong hư không đều ngưng tụ vào trong Phệ Châu, lực thôn phệ này tự nhiên hình thành một cơn lốc năng lượng không nhỏ. Nếu không phải ở đây có mây mù tràn ngập, có khả năng cản trở tầm nhìn rất lớn thì chỉ e là sự bạo động này sẽ có thể gây sự chú ý của đối phương.

Nhìn Phệ Châu trong tay có ánh sáng lấp loé lưu chuyển, trong lòng Nghệ Phong cũng rất bất đắc dĩ. Quái Liễu lão đầu đã từng cảnh cáo hắn, đợi khi thực lực của hắn đạt đến Tôn cấp và lĩnh hội thuộc tính thủy thì mới có thể dung hợp Phệ Châu. Nghệ Phong vốn cũng có dự định như vậy, thế nhưng bị đối phương bức ép khổ sở thế này, hắn chỉ đành phải liều mạng mà thôi! Chết dưới Phệ Châu thì dù sao cũng tốt hơn nhiều so với chết trong vòng vây của đối phương.

Huống chi nếu không có gánh nặng bản thân mình thì bằng vào thực lực của bọn họ, tuyệt đối không thể ngăn cản được Điệp Vận Du.

Mặc kệ là do nguyên nhân gì, Nghệ Phong cũng quyết định phải dung hợp với viên Phệ Châu này, cho dù phải gặp nguy hiểm cực lớn.

Có câu nói, cầu phú quý trong hiểm nguy. Hắn phải mạo hiểm vậy, chỉ cần dung hợp thành công, thực lực tất nhiên sẽ tăng vọt, cho dù đối mặt với Tôn cấp cũng có năng lực liều mạng. Ban đầu, lúc dung hợp viên Phệ Châu thứ nhất, đến ngay cả bình cảnh cấp bậc cũng có thể dễ dàng đột phá. Lúc này dung hợp tăng lên ba giai hẳn là không phải vấn đề gì quá lớn. Tuy rằng cấp bậc hiện tại cần năng lượng sẽ vượt xa so với lúc ban đầu, thế nhưng, đột phá bình cảnh cấp bậc khó hơn gấp mấy lần, thậm chí mấy chục lần so với đột phá giai.

Nếu như lần này có thể thăng lên ba giai, đạt được thực lực bát giai, cộng thêm một loạt các bí kỹ của hắn. Khi đối mặt với Tôn cấp, ai chết về tay ai thì còn chưa biết. Huống chi, cho dù thực sự đánh không lại, có thân pháp Mị Ảnh còn sợ gì nữa?

Điều quan trọng nhất là, hiệu quả của Phệ Châu đối với việc tăng cấp của võ giả rất cường hãn, thế nhưng vẫn còn kém xa sự kinh khủng của nhiếp hồn sư. Một cấp bậc của nhiếp hồn sư tương đương với ba giai của võ giả, thậm chí là năm giai.

Hơn nữa theo quan sát từ lần trước, dung hợp Phệ Châu tất nhiên có thể nâng cao cấp bậc của nhiếp hồn sư. Chỉ cần nâng lên một cấp bậc, đạt được nhiếp hồn sư lục tinh trung giai cao cấp, vậy thực lực sẽ tăng vọt. Cộng thêm sự phối hợp của hai viên Phệ Châu, cho dù đối mặt với nhiếp hồn sư lục tinh đỉnh phong cũng không cần phải lo lắng.

Nghĩ vậy, Nghệ Phong càng quyết tâm dung hợp Phệ Châu.

Sau khi nhìn về phía Điệp Vận Du ra hiệu an ủi, hắn chậm rãi bình tâm trở lại, lấy ra hai viên đan dược nuốt vào, hai viên đan dược lục giai bổ sung linh khí, cuồn cuộn không ngừng tuôn vào trong kinh mạch của Nghệ Phong.

Chỉ là, đối với lực thôn phệ của Phệ Châu, như thế cũng là chưa đủ, cho nên Nghệ Phong lại lần nữa đặt hai viên đan dược lục giai dưới đầu lưỡi, cảm nhận được lực lượng dâng trào đầy rẫy trong kinh mạch, lúc này Nghệ Phong mới có chút tâm an. Trong lòng lại nhịn không được cảm thán, nếu là nhiếp hồn sư bình thường, cho dù có được Phệ Châu, nếu muốn dung hợp cũng không đơn giản. Một đống lớn đan dược lục giai, thậm chí còn cần đan dược thất giai cũng không phải mỗi người đều có thể lấy ra được.


Cho dù là Tôn cấp bình thường, nếu muốn xuất ra cũng là điều khó khăn.


Lại đợi thêm một hồi nữa, cảm giác được dược lực đã dần dần dung nhập vào trong cơ thể, Nghệ Phong lúc này mới tiếp tục lấy ra mấy viên đan dược phụ trợ, cùng lúc nuốt hết vào, tuy rằng chỉ là mấy viên đan dược ngũ giai cao cấp, thế nhưng có hiệu quả phi phàm đối với việc củng cố kinh mạch, Nghệ Phong chỉ sợ năng lượng trùng kích khiến cho kinh mạch không chịu nổi, cho nên chỉ có thể sớm chuẩn bị trước.


Hơn nữa, điều mà hắn lo lắng nhất chính là, trong cơ thể hắn còn có một viên Phệ Châu, tuy rằng hai viên Phệ Châu là bản nguyên, thế nhưng cho dù là bản nguyên thì cũng sẽ có tranh đấu. Nghệ Phong phải phòng bị. Tranh đấu giữa Phệ Châu với nhau, Nghệ Phong chỉ cần thoáng nghĩ đến liền cảm thấy da đầu tê dại, thế nhưng cũng chỉ đành bấm bụng liều mạng.


Sau khi Nghệ Phong nuốt khoảng hơn phân nửa số đan dược đã chuẩn bị sẵn, lúc này mới chậm rãi thở ra một hơi, nhìn Phệ Châu trong tay, chậm rãi lẩm bẩm:


- Hẳn là không sai biệt lắm! Đến phiên ngươi rồi!


Nói xong, hồn lực ùn ùn tuôn ra, bao bọc lấy Phệ Châu, cắn răng ném viên châu trong tay vào miệng, nhắm mắt lại rồi nuốt xuống, đồng thời đấu khí khống chế nó lưu chuyển vào trong thức hải.


- Thành bại đều trông cậy vào đây hết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK