Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đúng là Nghệ Phong vẫn đánh cướp một chút ít từ trên người năm vị trưởng lão. Nghệ Phong vốn nói chính là không có Công pháp Thiên giai, tùy ý quẳng mấy bộ Địa giai cao cấp cũng được.

Nhưng Nghệ Phong còn chưa nói xong, cũng đã thấy gân xanh trên cánh tay đại trưởng lão chớp động, rất có xu thế muốn bổ cho Nghệ Phong một cái.

Nghệ Phong thấy ánh mắt âm u của đại trưởng lão, rốt cục đánh mất ý tưởng tìm mấy công pháp thích hợp cho Linh Nhi học tập ở trên người bọn họ.

Nghệ Phong thất vọng không gì sánh được ra khỏi phòng. Trong lòng hắn ân cần thăm hỏi năm lão gia này, thầm nghĩ Tiểu Nguyệt Nguyệt và Như Hoa ai thích hợp vơi bọn họ hơn.

Không nhìn thấy lão đầu tử, chỗ năm vị trưởng lão lại không có vũ kỹ. Chẳng lẽ lần này quay trở về thánh địa lại uổng công quay trở về, một chuyến không được gì?

- Tiểu tử, còn đang buồn bực sao?

Ngay khi Nghệ Phong đạp rơi một tảng đá dưới chân, ngũ trưởng lão bỗng nhiên lắc mình đến trước mặt Nghệ Phong, ôm lấy bả vai Nghệ Phong cười hì hì hỏi.

Nghệ Phong trắng mắt nhìn nói:

- Các ngươi không lấy ra được thứ ta muốn, đương nhiên phải buồn bực. Còn mệt các ngươi mỗi ngày ở trước mặt ta thổi phồng thánh địa cứng rắn, ngạo mạn tới mức nào, cũng không phải chỉ như thế thôi sao.

- Ha ha! Tiểu tử, ngươi nói xấu chúng ta cũng không có tác dụng. Mặc kệ chúng ta có công pháp phía trên Địa giai hay không, cho dù ngươi ở thánh địa có thân phận đặc biệt, cũng tuyệt đối không thể lén cho ngươi! Thánh địa, cũng không chỉ có là mấy người chúng ta làm chủ!

Ngũ trưởng lão nếu có chút bất đắc dĩ chỉ nhìn Nghệ Phong nói.

Đối với những lời này, ngược lại Nghệ Phong có chút hiểu ra. Hắn vẫn liền cảm thấy phía sau thánh địa còn có một cơ cấu gì đó. Chẳng qua hắn không có cách nào nhìn thấy được. Bằng không, ngoài lão đầu tử có thể không để ý tới quy củ thánh địa, người còn lại cho dù là năm đại trưởng lão cũng đều dựa theo quy củ thánh địa để làm việc.

Huống chi, lần trước lão đầu tử nói, nếu không phải ngũ trưởng lão và hắn cố ý bảo vệ Thiên Nghịch, sợ là đã phải chết! Cái này khiến Nghệ Phong càng thêm tin tưởng phía sau thánh địa còn có một lực lượng.

Tuy rằng không biết có là chế ước năm vị trưởng lão bọn họ phải hay, nhưng năm vị trưởng lão cũng không thể tùy ý làm bậy.

- Tồn tại của bọn họ sẽ không kìm chế các ngươi chứ? Chẳng lẽ thánh địa cũng tồn tại hành vi tranh quyền đoạt lợi?

Nghệ Phong cổ quái hỏi ngũ trưởng lão.

Ngũ trưởng lão trắng mắt nhìn, hung hăng gõ một cái vào đầu Nghệ Phong:

- Ngươi biến ngu ngốc như vậy từ khi nào. Nếu thánh địa tranh quyền đoạt lợi còn có thể bình yên như vậy sao? Còn nữa lệnh bài kia ngươi căn bản là lấy không được. Khối lệnh bài đưa cho ngươi chính là kết quả nhất trí của toàn bộ thánh địa, bằng không chúng ta không có quyền lực lớn như vậy.

- Ha ha!

Nghệ Phong mỉm cười.

- Nếu thánh địa bền chắc như thép, các ngươi còn sợ cái gì?

Ngũ trưởng lão trừng mắt nhìn liếc mắt Nghệ Phong một cái nói:



- Đối với bọn họ mà nói, quy củ do tiền bối lưu lại là lớn nhất. Cho dù là mặt mũi của năm người chúng ta cũng sẽ không qua được.

Nghệ Phong mơ hồ hiểu được một chút, sợ là người có thể hạn chế năm vị trưởng lão bọn họ, cũng là người hết lòng tuân thủ quy củ cổ hủ. Bằng không cũng không đến mức khiến năm vị trưởng lão đau đầu như vậy.

- Chẳng lẽ các ngươi đánh không lại bọn họ. Nếu có không phải, tại sao sợ bọn họ chứ? Lão đầu tử cũng không phải muốn làm như thế nào thì làm như thế sao!

Nghệ Phong bĩu môi nói.

Ngũ trưởng lão cười ha ha:

- Tiểu tử ngươi mở miệng không có lời nào hay. Ở bên trong thánh địa, tuy rằng thực lực năm người chúng ta không phải là mạnh nhất, nhưng là cũng không có mấy người là đối thủ của chúng ta. Cho dù là lão già trưởng lão viện cũng gần như không thể sánh ngang với chúng ta.

Rốt cuộc Nghệ Phong hiểu được, thì ra lực lượng khiến năm vị trưởng lão e dè kia gọi là trưởng lão viện. Thánh địa này thật sự quá thần bí. Trước kia, Nghệ Phong cũng chưa từng nghe qua về trưởng lão viện Nghệ Phong.

- Nếu các ngươi mạnh như vậy, vì sao không bằng lão đầu tử.

Tất nhiên Nghệ Phong không tin ngũ trưởng lão nói.

- Quả thật thực lực của Liễu Nhiên mạnh hơn so với chúng ta, nhưng xét về thực lực của hắn mà nói, cũng không dám tùy ý giẫm đạp lên quỹ tích của thánh địa. Chẳng qua, hắn còn có một tầng thân phận khác. Cho nên cho dù là người của trưởng lão viện, cũng sẽ không nói gì!

Ngũ trưởng lão nhìn Nghệ Phong cười nói.

Nghệ Phong thoáng nhíu mày. Ở thánh địa lão đầu tử lại còn có địa vị đặc biệt sao? Chẳng lẽ còn có thể vượt lên trên năm vị trưởng lão sao? Nghệ Phong ở thánh địa lâu như vậy, nhưng cho tới bây giờ chưa thấy lão đầu tử ở thánh địa có gì đặc biệt, ngoài việc có thể không để ý tới quy của của thánh địa. Cũng không có mấy người bên trong thánh địa biết tới hắn. Ít nhất hiện tại Nghệ Phong biết, cũng chỉ có năm vị trưởng lão biết lão đầu tử mà thôi.

- Ha hả! Tiểu tử ngươi đừng suy nghĩ. Chờ khi thực lực của ngươi đạt được trình độ nhất định, tự nhiên có thể tiếp xúc đến tầng sâu thánh địa. Đến lúc đó ngươi sẽ hiểu được!

Ngũ trưởng lão cười nói.

Nghệ Phong lại nghe thấy ngũ trưởng lão nói những lời này, hắn trắng mắt nhìn ngũ trưởng lão. lười phản ứng, bước từng bước chuẩn bị tìm một chỗ bắt đầu nghiên cứu phương pháp khống chế do Quái lão nhân truyền qua cho hắn.

- Ngươi còn muốn vũ kỹ nữa hay không? Nếu như không cần, ta có thể đi!

Ngũ trưởng lão thấy Nghệ Phong không quan tâm tới hắn, hắn cười chuẩn bị rời khỏi.

Ánh mắt Nghệ Phong sáng lên, vội vàng xoay người, vẻ mặt nịnh nọt nhìn ngũ trưởng lão:

- Ngũ trưởng lão, ngài khát không, có muốn ta rót cho cho ngài chén nước hay không?

Ngũ trưởng lão mỉm cười nói:

- Ngươi muốn tu luyện công pháp làm gì? Có Lăng Thần Quyết, ngươi còn cần dùng tới loại này sao? Nếu muốn cũng là muốn vũ kỹ thôi!

Nghệ Phong cũng không che dấu:



- Là một tiểu cô nương muốn?

- Nữ nhi của ngươi?

Ngũ trưởng lão một câu nói, thiếu chút nữa đã khiến Nghệ Phong té ngã trên đất. Nghệ Phong cố gắng ổn định sự sợ hãi trong lòng xuống một chút. Hắn hung hăng trừng mắt nhìn trưởng lão một cái ngũ.

- Ha hả, không phải nữ nhi của ngươi, ngươi sẽ để bụng như vậy sao?

Nghệ Phong trực tiếp không thèm để ý tới lời nói của ngũ trưởng, trực tiếp duỗi tay đến trước mặt ngũ trưởng lão:

- Công pháp, lấy ra!

- Ha hả, ta còn chưa có can đảm vi phạm quy củ của thánh địa.

Ngũ trưởng lão cười nói.

Nghệ Phong nghe ngũ trưởng lão nói, suýt nữa thì tức chết. Tên hỗn đản này, lại đùa giỡn với hắn. Nếu không phải nhớ tới độc thuật khủng khiếp của hắn, Nghệ Phong cũng muốn đạp chết hắn.

- Tuy nhiên, ta không có, nhưng không có nghĩa là người khác cũng không có!

Ngũ trưởng lão cười hì hì nói.

Con mắt Nghệ Phong sáng ngời, hắn cười rất tươi, chống vào vai ngũ trưởng lão nói:

- Đã biết ngũ trưởng lão tốt với tiểu tử ta nhất!

Ngũ trưởng lão rất hưởng thụ nheo mắt, nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói:

- Ta chỉ nói tới đây, về phần có thể nhận được hay không, cái này muốn xem chính bản lĩnh của ngươi!


Nói xong, ngũ trưởng lão liền chuẩn bị rời khỏi.


- Hả? Ngươi còn chưa nói cho ta biết là ai mà?


Nghệ Phong khẩn trương nhìn theo bóng dáng của ngũ trưởng lão.


Ngũ trưởng lão rất bất mãn nhìn Nghệ Phong nói:


- Sao sau khi ngươi rời khỏi thánh địa, lại biến thành càng ngày càng ngu ngốc như vậy?


Trong khi Nghệ Phong ngẩn người, ngũ trưởng lão đã biến mất khỏi tầm mắt của Nghệ Phong. Nghệ Phong nghĩ tới câu nói kia của ngũ trưởng lão, trong đầu chợt hiện lên một bóng người.


Nghệ Phong lập tức khẳng định, người ngũ trưởng lão nói chính là hắn. Ở thánh địa, ngoài năm vị trưởng lão, cũng chỉ có hắn khiến mình nhìn không thấu, thần bí không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK