Mọi người cũng không biết, lúc này tuy rằng Băng Hồn biểu hiện không thèm để ý, nhưng ánh mắt vẫn kín đáo nhìn về phía hai người Nghệ Phong và Băng Ngưng, đầu lông mày hơi nhướng lên.
Mà Nghệ Phong và Băng Ngưng bị mọi người chú mục lại đều không cảm nhận được những ánh mắt nóng bỏng này. Hai người lúc này đã hoàn toàn chìm đắm trong chuyện giải trừ cấm chế. Cho dù thực lực Nghệ Phong tăng mạnh, khi xử lý chuyện này cũng hết sức cẩn thận, rất sợ sơ ý phạm phải sai lầm nào đó.
Dưới sự tập trung tinh thần cao độ như vậy, năng lượng trong cơ thể Nghệ Phong lưu chuyển một vòng rồi phát ra ngoài. Tại nơi tiếp giáp giữa hai bàn tay Băng Ngưng và Nghệ Phong, tản ra ánh sáng lam sắc nhàn nhạt… Ánh sáng đột nhiên lóe lên khiến mọi người nghi hoặc không giải thích được. Đặc biệt thấy biểu tình hai người đều vô cùng chăm chú, căn bản không giống như là đang nói chuyện yêu đương, khiến bọn họ hoài nghi có phải mình đã đoán lầm hay không?
Chỉ là, nhớ tới phong cách làm người của Nghệ Phong, cả đám đều lập tức bỏ đi suy đoán vừa rồi, thầm nghĩ trong đầu:
- Với tính cách của Nghệ Phong, không có đạo lý buông tha một vưu vật như vậy!
- Khụ! Quả là hoa nhài cắm bãi ấy của trâu nha! Thật muốn đập chết tên hỗn đản kia!
Đám người Cô Tinh nhìn thân ảnh tuyệt mỹ của Băng Ngưng, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đặc biệt là Họa Thủy, sắc mặt sớm đã trở nên hết sức khó coi.
- Phù…
Dưới ánh mắt nóng rực của mọi người, Nghệ Phong và Băng Ngưng vẫn duy trì nắm chặt tay nhau một lúc lâu, lúc này mới thở nhẹ một hơi. Còn chưa đợi Nghệ Phong có phản ứng, Băng Ngưng đã giãy giụa rút tay khỏi tay hắn, trên mặt không tự chủ được thoáng hiện một tia ửng đỏ nhàn nhạt, mỹ lệ động lòng người…
Hành động nhanh như chớp của Băng Ngưng khiến Nghệ Phong ngẩn ra, lập tức nhìn bàn tay rỗng tuếch, khóc không ra nước mắt. Hắn còn chưa kịp vuốt cái nào, nữ nhân này lại cứ như vậy rút trở về. Chuyện này nếu không báo thù một chút, quả là rất không cam lòng mà.
Thế nhưng rất nhanh, Nghệ Phong liền phát hiện rất nhiều ánh mắt nóng bỏng đang tập trung trên người mình. Điều này khiến hắn không khỏi định nhãn nhìn lại, thấy đám học viên gia súc kia đều dùng ánh măt đố kỵ cùng hâm mộ mình chăm chú vào mình, dẫn đầu là Băng Hồn và Nghị Minh.
Những ánh mắt này nhất thời khiến Nghệ Phong hơi rụt cổ lại, nhìn thoáng qua Băng Ngưng, thầm nghĩ nữ nhân này không phải có mị lực lớn như vậy chứ? Chỉ nắm tay nàng một chút mà thôi, đám gia súc này có cần nhìn mình như vậy hay không?
- Chuyện này… Vừa rồi chỉ là chữa thương. Quan hệ giữa chúng ta rất thuần khiết…
Nghệ Phong nghiêm túc giải thích.
Nhưng vừa nói xong câu này, Nghệ Phong phát hiện cừu hận trong những ánh mắt nhìn mình càng sâu hơn một tầng. Kể cả Băng Ngưng ở bên cạnh cũng đang trừng mắt với hắn. Lúc này Nghệ Phong mới kịp phản ứng, những lời này của hắn quả thực càng bôi càng đen.
- Ách… Thực sự rất thuần khiết!
Nghệ Phong cố thử một lần nữa, muốn khẳng định với bọn họ chuyện này đúng là như vậy.
Đối với lời giải thích của Nghệ Phong, mọi người trực tiếp bỏ qua. Cô Tinh thậm chí thở dài một hơi, thì thào lẩm bẩm:
- Khụ, đóa hoa tươi xinh đẹp như vậy sao lại bị gia súc này làm ô uế chứ!
Nghe Cô Tinh nói như vậy, khóe miệng Nghệ Phong khẽ giật giật mấy cái, hận không thể đi tới đập cho hắn một trận, thầm nghĩ:
- Ngươi chờ đó! Sớm muộn gì bản thiếu cũng sẽ đòi lại món nợ này…
Tuy nhiên, khiến Nghệ Phong kinh ngạc chính là, có một ánh mắt nhìn mình còn độc ác hơn cả đám người Cô Tinh. Ánh mắt này không ngờ là của Họa Thủy. Điều này khiến Nghệ Phong trợn trắng mắt, thầm nghĩ cho dù hắn và Băng Ngưng có cái gì, nữ nhân này cũng không cần phải nhìn hắn bằng ánh mắt độc ác như vậy chứ?
Quái lão đầu ở bên cạnh cũng mặc kệ bọn họ, quay sang Nghệ Phong hỏi:
- Thế nào?
- Đơn giản hơn so với tưởng tượng của ta một chút. Hai Phệ Châu trong cơ thể phối hợp lại, hiệu quả thôn phệ cực kỳ rõ ràng. Một phen thôn phệ vừa rồi kia, hẳn là thôn phệ được một phần mười lực lượng. Chỉ cần thời gian ba ngày là đủ rồi.
Nghệ Phong quay sang Quái lão đầu cười nói.
- Ừ!
Nghe Nghệ Phong nói, trên mặt Quái lão đầu thoáng hiện nụ cười:
- Nàng có thể gỡ bỏ được cấm chế, lão gia hỏa kia cũng thiếu ta một phần nhân tình. Sau này sẽ tìm cơ hội đòi lại hắn…
Nghe Quái lão đầu nói, Nghệ Phong trợn trừng mắt, nhân tình này là thiếu nợ mình a, lúc nào lại là của Quái lão đầu ngươi?
Tuy nhiên, lời này Nghệ Phong cũng chỉ là thầm nói trong lòng, không có hứng thú tranh luận với lão. Dù sao, chuyện của những lão gia hỏa này, hắn không biết thì tốt hơn.
- Tiểu tử, ngươi nhìn vào trong sân đấu đi. Tình huống của nàng cũng không tốt lắm!
Quái lão đầu nhắc nhở.
Nghe Quái lão đầu nói, ánh mắt Nghệ Phong cũng chuyển dời đến giữa sân đấu, thấy Khinh Nhu trong đó đang né trái tránh phải. Không biết từ khi nào, đấu thủ của Khinh Nhu đã biến thành một Vương Cấp tứ giai…
Vương Cấp tứ giai này chỉ có một con mắt, trên mặt lộ ra tia mỉm cười tàn nhẫn, hoàn toàn không biết thương hương tiếc ngọc, từng quyền từng quyền đánh ra không để lại lối thoát cho đối phương. Mỗi một lần quyền thân chấn lui Khinh Nhu, tên kia đều phát ra tiếng cười hết sức khó nghe, dường như đây chính là niềm vui lớn nhất của hắn.
Thấy đối phương như vậy, đám người Nghệ Phong và Băng Ngưng hơi nhíu nhíu mày. Người này rất hiển nhiên có chút ham muốn biến thái.
Ầm…
Khinh Nhu không tiếp tục né tránh nữa, đưa một quyền lên va chạm cùng một chỗ với đối phương. Lực lượng hai bên chênh lệch quá lớn khiến nàng liên tục lui về phía sau, sắc mặt bỗng nhiên trắng bệch.
Ngồi trên đài thấy Khinh Nhu ngay cả như vậy còn dám mạnh mẽ chống đỡ, Nghệ Phong phải thừa nhận, nàng lúc này trở nên cực kỳ quật cường, kết cục tất bại như vậy, rõ ràng vẫn không chịu tiếp nhận..
Quái lão đầu nhìn Nghệ Phong đang nhíu chặt lông mày, cười hắc hắc, ánh mắt lại nhìn xuống dưới đài, không hề lo lắng chút nào cho sự an toàn của Khinh Nhu.
Binh…
Lại thêm một quyền nữa, Khinh Nhu lảo đảo bay ngược ra ngoài. Một quyền này khiến khuôn mặt mỹ lệ của nàng càng trắng bệch không còn chút máu.
- Hắc hắc…
Tên đối thủ Vương Cấp cười hắc hắc một tiếng, lực lượng trong cơ thể tăng vọt, một lần nữa hung hăng đánh tới một quyền, rất có ý tứ muốn hành hạ Khinh Nhu đến chết.
Khinh Nhu nhìn thế tới rào rạt của nắm tay hắn, sắc mặt càng mạnh mẽ biến đổi. Mấy quyền liên tục vừa rồi kia đã khiến khí huyết trong người nàng nhộn nhạo quay cuồng, lúc này làm sao có thể tiếp thêm một quyền của hắn?
Tuy nhiên, cho dù vậy, Khinh Nhu vẫn không chịu nhận thua, cắn răng quyết liệt, đấu khí trong cơ thể đột nhiên tăng vọt, lập tức vung quyền nghênh đón một quyền của đối phương. Nàng có ý định cùng đối phương liều mạng một trận…
Mà ngay khi Khinh Nhu đang nhắm mắt chờ đợi một quyền của mình va chạm với đối phương, đột nhiên phát hiện cái eo dài nhỏ của mình bị một bàn tay ôm lấy. Thân thể Khinh Nhu cứng đờ ra, vừa định giãy giụa, nhưng bên tai lại truyền đến giọng nói khiến thân thể nàng một lần nữa mềm nhũn lại.
- Nha đầu, cho dù là cậy mạnh cũng phải trân trọng tính mạng mình.
Cùng với thanh âm thản nhiên, một bàn tay trắng nõn không thua gì tay nữ nhân nhẹ nhàng vươn ra, va chạm cùng đối phương Vương Cấp một chỗ. Dưới sự va chạm này, một tiếng kêu trầm muộn vang lên. Uy thế một chưởng này tuy không lớn, nhưng vẫn chấn cường giả Vương Cấp kia bay ngược ra ngoài, hung hăng đập trên mặt đất, miệng phun ra từng ngụm máu tươi…
Người xuất hiện đương nhiên là Nghệ Phong. Thấy khí huyết trong cơ thể Khinh Nhu không ngừng cuộn trào, Nghệ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, đấu khí dũng mãnh tràn vào cơ thể nàng, giúp nàng trấn áp khí huyết đang nhộn nhạo. Dưới sự trợ giúp của Nghệ Phong, sắc mặt Khinh Nhu mới dần dần khôi phục bình thường.
Tuy nhiên, việc Nghệ Phong bất ngờ xuất hiện một chưởng đấy lui đối phương khiến người của một chỗ khán đài đột nhiên đứng bật dậy, phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn. Lập tức lại có mấy học viên bay nhanh lên đài, chạy tới nâng tên Vương Cấp vừa bị Nghệ Phong đánh ngã, khí thế bá đạo tập trung lên người Nghệ Phong và Khinh Nhu.
Đối với hành động này, Nghệ Phong cũng không thèm để ý, nhìn Khinh Nhu mềm mại mà quật cường trong lòng, bất đắc dĩ thở dài một hơi, hận không thể hung hăng vỗ xuống kiều đồn đang vểnh lên của nữ nhân mấy cái.
- Sau này tuyệt đối không được cậy mạnh như vậy nữa…
Nghệ Phong có chút trách cứ nói với Khinh Nhu.
Khinh Nhu không nói gì, cảm giác một bàn tay hơi siết chặt bên hông, trong lòng nàng hơi có chút xúc động. Nhớ tới một quyền sinh tử vừa rồi, đối với sự xuất hiện đột ngột của Nghệ Phong, vẫn cực kỳ bất ngờ. Năm đại học viện đã có quy định rõ ràng, bất luận kẻ nào cũng không được phá hư tỷ thí.
Thế nhưng Nghệ Phong không chỉ thay nàng đón đỡ một quyền, còn một chưởng chấn cho đối phương trọng thương. Khinh Nhu đương nhiên nhìn ra nguyên nhân khiến Nghệ Phong đánh trọng thương đối phương, hoàn toàn là vì muốn trả thù cho nàng, nếu không chỉ cần bức lui đối phương là được.
- Ngươi cẩn thận một chút!
Khinh Nhu không trả lời câu vừa rồi của Nghệ Phong, chỉ nhìn một đám học viên vây quanh hắn, nhắc nhở nói.
Nghệ Phong hơi liếc mắt nhìn những học viên này, quay sang Khinh Nhu, vỗ vỗ bàn tay nàng, buông thắt lưng nàng ra, nói:
- Nàng tránh ra đi, cứ để ta ứng phó!
Nghe Nghệ Phong nói, Khinh Nhu lắc đầu, kiên định đứng bên cạnh Nghệ Phong. Thấy thế, Nghệ Phong cũng không nói thêm gì. Từng đạo khí thế uy áp phóng tới hắn khiến Nghệ Phong hừ lạnh một tiếng, khí thế cũng bộc phát ra ngoài cơ thể, dễ dàng áp bách khí thế của mấy người kia. Khí thế của Nghệ Phong vừa được phóng ra, nhất thời khiến toàn bộ mấy đạo khí thế kia vỡ tan, tạo nên từng trận rung động trên hư không.
Một màn này khiến đám người vây xem trở nên vô cùng hưng phấn. Nhìn tình huống một màn này, thanh niên này rất có khả năng chống đối học viên của tất cả các học viện. Năm đại học viện luận võ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên có người dám phá vỡ quy tắc không nhúng tay vào trận tỷ thí.
Tuy nhiên, nhìn Khinh Nhu, bọn họ càng thêm ghi hận tên vừa mới định hành hạ nàng đến chết kia, thầm nghĩ hắn trọng thương là đáng lắm!
Nghệ Phong nhất cử đánh tan khí thế liên hợp của những học viên này khiến sắc mặt bọn chúng đại biến, đều kinh hãi nhìn Nghệ Phong, lại chuyển ánh mắt nhìn lên trên đài cao.
Từ một chỗ trên đài cao nhất thời bay xuống một đạo thân ảnh. Nghệ Phong thấy đạo thân ảnh này hạ xuống sân đấu, trong lòng cũng cảm thấy cằng thẳng, vội ôm lấy Khinh Nhu, đẩy nàng ra phía sau mình, lập tức nhìn thẳng vào đối phương. Đạo thân ảnh này chính là một trong bốn vị viện trưởng lúc trước.
Viện trưởng Mộ Quang liếc mắt nhìn Nghệ Phong, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ đặc sắc. Với thực lực của hắn, đương nhiên có thể phân biệt được, thực lực hiện tại của Nghệ Phong đã mạnh hơn trước kia nhiều lắm.
- Ngươi đã tiến vào Tôn Cấp?
Viện trưởng Mộ Quang cau mày, nhìn Nghệ Phong hỏi, trong mắt không giấu được một tia chờ mong. Tuy nhiên, khiến viện trưởng Mộ Quang phải thất vọng chính là, Nghệ Phong chỉ cười cười không phủ định, không thừa nhận, vẫn cảnh giác nhìn hắn.