- Vậy thì nàng sai rồi! Khắc Lạp Khắc mời ta tới cứu nhạc phụ của hắn, hắn cho ta thù lao là bình thường. Nàng mời ta tới cứu phụ thân của chính mình, cho ta thù lao cũng hợp với lẽ thường. Ta không có khả năng thu một lần thù lao, phải thỏa mãn các ngươi a!
Nghệ Phong nói rất chăm chú, phảng phất như chính mình xuất thủ cứu hai lần là cứu hai người khác nhau.
Trân Ny Đan hít sâu vào một hơi, nàng cố nén hậm hực trong lòng quay sang Nghệ Phong nói:
- Độc của cha ta thế nào rồi? Toàn bộ đã được giải trừ hay chưa?
- Đó là tất nhiên, y thuật của bản thiếu gia rất mạnh. Nhưng độc dược nhỏ bé này căn bản không thể phản kháng lại! Khụ, chúng ta có thể chậm rãi nói chuyện nhân sinh rồi!
Nghệ Phong có chút tự hào. Vừa nói ánh mắt của hắn tà tà chuyển tới trên người nữ tử che mặt lần thứ hai, nữ tử này giả bộ thần thánh quá mức, chỉ là có chính mình từ từ huấn luyện thì thiên sứ cũng phải rơi xuống.
Trân Ny Đan nghe Nghệ Phong nói độc của phụ thân chính mình đã được giải trừ toàn bộ, nàng thở dài một hơi, ánh mắt nhìn Nghệ Phong cũng không tốt lên chút nào:
- Nếu như vậy. Ngươi ở lại chỗ này đi. Tất cả những thứ vừa rồi lấy được đều nhổ ra.
Nói xong, nàng vỗ tay một cái, trong nháy mắt có hơn mười người dũng mạnh xông vào bao quanh Nghệ Phong. Trân Ny Đan nhìn Nghệ Phong cười tà ác. Nữ nhân che mặt phảng phất như không quan tâm tới chuyện đang xảy ra trước mặt, nhãn thần vẫn không chút gợn sóng giống như trước.
- Khụ! Bản thiếu gia đã biết sẽ gặp phải một màn này. May mắn là bản thiếu gia đã để lại chút thủ đoạn! Ngươi cho rằng bản thiếu gia sẽ vì một viên mị đan mà xâm nhập vào trong long đàm hổ huyệt a?
Nghệ Phong nhàn nhạt nói.
Chính mình tới nơi dây chủ yếu là để đánh cướp chút dược liệu. Dù sao đan dược của chính mình trải qua mấy ngày nay đã tiêu hao không còn bao nhiêu, nếu như chính mình đi tìm dược liệu thì cho dù tìm được cũng phải mất rất nhiều thời gian. Bởi vậy cho nên Nghệ Phong mới đánh chủ ý lên đầu Trân Ny Đan, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn tới nhà của Trân Ny Đan.
Bằng không khi chính mình lấy mị đan, Khắc Lạp Khắc cũng lười phản ứng. Đối với tên hỗn đản kia, Nghệ Phong cảm thấy chính mình không cần phải nói chuyện tín nghĩa với hắn, giống như hắn cũng sẽ không giảng chuyện tín nghĩa với chính mình!
Trân Ny Đan thấy vẻ mặt thờ ơ của Nghệ Phong không khoi cau đôi mi thanh tú: theo lý thuyết, tên hỗn đản này bị vây quanh hẳn phải lộ ra thần sắc sợ hãi, sau đó là xin lỗi cầu xin tht thứ, vì sao hắn không có chút dáng vẻ sợ hãi như vậy.
- Lẽ nào ngươi trông mong Khắc Lạp Khắc sẽ tới cứu ngươi? Yên tâm, tự thân hắn còn khó bảo toàn. Tuy rằng hôm nay hắn đào tẩu được thế nhưng chung quy một ngày nào đó hắn sẽ chết dưới thủ hạ của ta!
Trân Ny Đan nhìn Nghệ Phong nói.
- Hắn? Khụ! Hắn tới cứu ta? Tên hỗn đản đó đang ước gì ta chết luôn đây! Được rồi, lần sau nếu ngươi muốn giết hắn thì nhớ kỹ gọi bản thiếu gia cho hắn hai đao!
Nghệ Phong cười ha hả nói.
- Ngươi cho rằng ngươi có thể sống sót qua ngày hôm nay sao? Vũ nhục chúng ta nhiều như vậy. Bản tiểu thư sẽ bỏ qua cho ngươi sao?
Trân Ny Đan cười lạnh nói. Nàng vung tay lên, mệnh lệnh cho những người này công kích tới Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn hơn mười người trước mặt, có chút nhíu mày. Quả thực nếu như đánh nhau thật thì chính mình sẽ bị tổn thất. Tuy rằng thực lực của chính mình so với bất kỳ một người nào trong bọn họ đều mạnh hơn rất nhiều thế nhưng số lượng đủ để bù đắp chênh lệch trong đó.
Nghệ Phong nhìn đám người đang hùng hổ dâng dấu khí lên xông tới liền khẽ cười một tiếng, tiện tay kéo lấy một chiếc ghế ở gần đó, lẳng lặng ngồi xuống nói một câu nhàn nhạt:
- Ngươi xác định sau khi thu thập ta xong thì mệnh của phụ thân ngươi vẫn còn?
Một câu nói không nhanh không chậm khiến trong lòng Trân Ny Đan cả kinh, nàng quát to:
- Dừng tay!
Nắm đấm vô cùng nhanh sắp tiếp xúc với ngực của Nghệ Phong, nghe được tiếng thét lớn liền nhanh chóng thu về, mạnh mẽ thu hồi năng lượng, lực phản kích lớn khiến cho hắn phun ra một ngụm máu.
Nghệ Phong lạnh lẽo quét mắt nhìn, không để ý tới thảm trạng của hắn, quay đầu nói nhàn nhạt với Trân Ny Đan:
- Nàng không phải muốn động thủ sao? Ha ha, dừng lại làm gì. Tiếp tục đi chứ?
- Ngươi đã làm gì cha ta?
Trân Ny Đan trừng mắt nhìn Nghệ Phong hỏi.
- Không có làm cái gì cả. Chỉ giải độc giúp hắn mà thôi, chẳng qua trong lúc giải độc ta không cẩn thận bỏ thêm chút gia vị khác vào. Khụ, nàng cũng biết ta là người vô cùng thiện lương. Nguyên bản chuẩn bị cho hắn chút thuốc bổ cuối cùng không biết thế nào lại cầm nhầm thứ đó.
Nghệ Phong thở dài một hơi, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
Trân Ny Đan lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, nàng chỉ là một y sư bình thường, đương nhiên không biết Nghệ Phong đã động tay chân lúc nào. Thế nhưng thà rằng tin là có cũng không thể coi như không có gì.
- Hẳn là lúc sắc thuốc lần thứ hai ngươi đã ra tay phải không?
Nữ tử che mặt nói một câu nhàn nhạt với Nghệ Phong, nàng vừa mới hoài nghi, chỉ là nàng không thông thạo cho nên hoài nghi cũng chỉ là hoài nghi mà thôi.
Nghệ Phong kinh ngạc nhìn nữ tử che mặt nói:
- Ha ha, nàng cũng không hoàn toàn là bình hoa. Quên đi, các ngươi đã không động thủ thì bản thiếu gia có thể đi. Chút thù lao này lãng phí mất thời gian ban ngày của ta thực không đáng!
Rung đùi đắc ý đi ra hướng cửa của ngôi nhà, vẻ mặt của đám người vây quanh ngôi nhà vô cùng nghiêm trọng nhưng chung quy không có ai ngăn lại bước chân của Nghệ Phong.
- Đứng lại, buông tha cha ta. Ta cho ngươi đi!
Trân Ny Đan nhìn Nghệ Phong thương lượng.
Nghệ Phong cười nhạt nói:
- Tiểu nữu, ta nghĩ ngươi hẳn nên đi tìm Khắc Lạp Khắc làm vị hôn phu. Ít nhất có hắn tại đây thì nàng sẽ không ăn quá nhiều thiệt thòi, hơn nữa cũng sẽ không nói ra câu nào não tàn như vậy!
[ truyen cua tui ʘʘ net ] Chuyện cười, nếu bản thiếu gia buông tha phụ thân ngươi thì ngươi còn có thể để ta an toàn rời khỏi đây sao?
- Không phải mỗi người đều đê tiện như ngươi. Đáp ứng giải độc rồi lại hạ độc! Ta đáp ứng ngươi thì nhất định làm được.
Trân Ny Đan trừng mắt nhìn Nghệ Phong nói, trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng hiện liên chút bướng bỉnh.
- Ha ha. Trên thực tế, ta cấp cho phụ thân của ngươi là thuốc bổ. Chỉ là những thuốc bổ này dưới tình huống riêng có chút tác dụng phụ. Ngươi cũng không nên cho rằng ta là độc sư tà ác a. Ta là y sư cao thượng!
Nghệ Phong cười nhạt một câu, bước chân lười nhác hướng về phía cửa ra ngoài.