Nghe vậy, sắc mặt của Quan Triều Viễn càng trở nên u ám khó coi, thậm chí ánh mắt của anh còn có thể ăn thịt người.
Lúc này, Phương Ngọc Hoan nháy mắt ra hiệu với Lục Trang Đài.1
Lục Trang Đài tiến lên hỏi: “Mẹ Trần, Trịnh Hạo và Tô Lam có quan hệ gì?”
“Hình như… hình như…” Mẹ Trần cúi thấp đầu.
“Hình như cái gì? Nói mau.” Lục Trang Đài thúc ép.
“Hình… hình như là bạn trai cũ của mợ chủ.” Mẹ Trần ấp úng nói.
Nghe vậy, Lục Trang Đài tức giận: “Hành vi của Tô Lam đúng là quá không đứng đắn. Sao còn có thể dây dưa với bạn trai cũ khi đã kết hôn? Triều Viễn, mẹ sớm đã nói loại con gái thường dân này chỉ coi trọng quyền thế của nhà ta, không yêu con thật lòng.”
“Mẹ, mẹ bớt nói chút đi.” Quan Triều Viễn ôm đầu vô cùng bứt rứt.
Lục Trang Đài chưa chịu ngừng nói: “Mẹ nghĩ sau khi sinh con xong, con cho cô ta một khoản tiền để cô ta có thể đi đâu thì đi đi. Nhà họ Quan chúng ta không thể chứa nổi người này trong gia đình. Con là người có tiếng tăm nên không thể có một người vợ như thế này!”
“Dì Quan, dì ít nói một hai câu đi, Triều Viễn là người có chủ kiến, anh ấy sẽ có quyết định đúng đắn.” Phương Ngọc Hoan bước lên trước, giả vờ thuyết phục Lục Trang Đài.1
Lúc này Lục Trang Đài mới lắc đầu nói: “Hiện tại mẹ không thể quản việc của con được. Mẹ mệt rồi. Mẹ về đây!” Sau đó bà ấy rời khỏi bệnh viện ngay lập tức.
Sau khi Lục Trang Đài rời đi, Phương Ngọc Hoan thấy sắc mặt của Quan Triều Viễn rất không tốt, nên cô ta bước tới nói: “Triều Viễn, anh bôn ba qua lại vẫn chưa ăn gì? Hay là nhân tiện em đi mua cơm cho anh nhé?”
Quan Triều Viễn không hề hiện vẻ cảm kích, mà còn lạnh lùng nói với đối phương rằng: “Cô đừng tưởng rằng tôi không biết cô đang đang tính toán gì. Cho dù tôi ly hôn với Tô Lam, tôi cũng sẽ không lấy cô.”1
Lời này khiến Phương Ngọc Hoan cảm thấy rất đau lòng, một lúc sau, cô ta rơm rớm nước mắt nói: “Triều Viễn, em không hy vọng anh kết hôn với em. Chỉ cần cho em ở bên cạnh anh là được rồi. Em chỉ muốn nhìn thấy anh mỗi ngày.”
Lời nói của Phương Ngọc Hoan càng làm cho Quan Triều Viễn thấy khó chịu, nhưng cuối cùng vẻ mặt của anh đã dịu đi một chút, anh cúi đầu nói: “Trở về nghỉ ngơi đi.”
“Để em ở lại đây cùng với anh.” Phương Ngọc Hoan ngoan cố không chịu rời đi.
“Tôi bảo cô về đi!” Rốt cuộc Quan Triều Viễn cũng mất kiên nhẫn gầm lên.
Nhìn thấy anh thật sự tức giận, Phương Ngọc Hoan cảm thấy sợ hãi nên cô ta vội vàng nói: “Được, vậy em về trước. Anh nhất định phải chú ý thân thể của mình.”
“Tôi biết rồi.” Quan Triều Viễn không muốn để ý đến cô ta, ngay khi nói xong anh quay mặt sang một bên.
Phương Ngọc Hoan cẩn thận đi từng bước một.
Chỉ còn lại mẹ Trần và Quan Triều Viễn trong hành lang lạnh lẽo.
Đôi mắt của Quan Triều Viễn nhìn chằm chằm mẹ Trần, khiến mẹ Trần càng thấy nơm nớp lo sợ.
“Có phải cô ấy vẫn luôn liên lạc với Trịnh Hạo đó không?” Một lúc lâu sau, cuối cùng Quan Triều Viễn hỏi điều mà anh luôn nghi ngờ.
“Dì… dì không biết.” Mẹ Trần nói một cách không mạch lạc.
“Dì vẫn luôn ở bên cạnh cô ấy, lẽ nào không biết sao?” Dường như lúc này ánh mắt của Quan Triều Viễn có thể ăn thịt người.
Mẹ Trần cúi đầu tránh ánh mắt của anh cẩn thận nói: “Nhất định không phải mấy tháng này, lúc trước dì cũng không biết, nhưng mà khi cô ấy không có ở trong nhà, dì thường xuyên nhìn thấy mợ chủ trốn ở trên sân thượng… gọi điện thoại.”1
Những lời này làm cho mặt Quan Triều Viễn trở nên méo mó, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, nghe một tiếng “rắc”, khiến mẹ Trần đang đứng ở góc tường sợ đến mức đôi vai run lẩy bẩy.1
Trên giường sinh, Tô Lam hít thở, hai mắt mờ mịt nhìn các bác sĩ và y tá đi qua đi qua lại, cô vẫn có chút tỉnh táo, trong lòng không ngừng cầu nguyện cho con mình được sinh ra an toàn!
Tô Lam cảm giác mình đã ngủ rất lâu, một hồi lâu, toàn thân mệt mỏi.
Cố gắng di chuyển, cảm thấy không còn chút sức lực nào, đột nhiên một nỗi hoảng sợ không thể giải thích được xuất hiện trong cô mãi cho đến khi cô mở ra đôi mắt ngái ngủ.
“Mợ chủ, cháu tỉnh rồi?”
Giọng nói của mẹ Trần vọng vào tai cô, Tô Lam nhìn rõ ràng khuôn mặt của mẹ Trần, sau đó tất cả những gì đập vào mắt cô là một màu trắng.
Tường trắng, trần nhà trắng, chăn ga gối đệm trắng, chẳng trách tay cô đau, hóa ra cô vẫn đang được truyền nước.
Cô quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng đen đứng trước cửa sổ, bóng dáng đó không thể quen thuộc hơn, chính là Quan Triều Viễn.
Nhìn thấy anh, trái tim Tô Lam thắt lại.
Nghe thấy mẹ Trần lên tiếng, Quan Triều Viễn chậm rãi quay người lại, nhìn Tô Lam đang nằm trên giường bệnh với ánh mắt lạnh lùng.
Tô Lam không có tâm trạng để ý tới ánh mắt anh, trong đầu cô lập tức nhớ tới bé con, cô vươn tay sờ bụng mình, nơi nhô cao đó đã biến mất.
“Con tôi, đứa bé thế nào rồi?” Cô sợ hãi kêu lên.
Mẹ Trần nhìn Quan Triều Viễn muốn nói nhưng lại thôi.
Thấy mẹ Trần không nói lời nào, lập tức Tô Lam quay sang hỏi Quan Triều Viễn: “Con của chúng ta đâu?”
Quan Triều Viễn tiến lên hai bước, trên mặt không chút biểu cảm trả lời: “Con sinh ra đã chết yểu rồi.”1
Nghe vậy, đầu óc Tô Lam trở nên trống rỗng, trợn to hai mắt nhìn Quan Triều Viễn, hai giây sau cô lắc đầu như phát điên: “Không, không thể nào!”
“Mợ chủ, cháu bình tĩnh chút!” Mẹ Trần vội vàng đè Tô Lam đang muốn giãy giụa xuống giường.
Tô Lam sao có thể bình tĩnh được, cô mang thai bé con gần chín tháng, vậy mà bé con lại âm thầm rời bỏ cô, cô không thể chấp nhận được hiện thực này.
“Tôi muốn đi tìm con!” Tô Lam dùng hết sức rút bộ truyền dịch từ trong tay ra, nhất thời khiến cho máu bắn tung tóe, trên ga trải giường trắng như tuyết hiện lên vết máu.
Mặc dù thân thể của Tô Lam rất suy yếu nhưng nỗi đau mất con khiến cô điên cuồng, mẹ Trần cũng không thể giữ cô nổi.
Quan Triều Viễn thấy vậy, anh tiến lên ôm lấy vai Tô Lam, cau mày nói: “Con của cô… đã không còn nữa, cô còn làm chuyện vô dụng đó làm gì!”
“Không, không đúng, không đúng…” Tô Lam tự lẩm bẩm, ngồi bất động trên giường bệnh.
“Mợ chủ…” Mẹ Trần ấn ngón tay lên mu bàn tay Tô Lam bởi vì việc rút ống truyền dịch trước đó, vết máu cũng đã nhiễm vào quần áo bệnh nhân trên người cô.
Nhìn thấy bộ dạng đau lòng gần chết của cô, Quan Triều Viễn lên tiếng: “Tôi sẽ gọi bác sĩ.” Sau đó anh bước ra khỏi phòng.
Vào giờ phút này Tô Lam đã trở nên ngây ngốc, một hồi lâu sau cô mới òa khóc lên thảm thiết, con của cô mất rồi, không còn nữa!
Ngay sau đó, bác sĩ đến và tiêm cho Tô Lam một liều thuốc an thần, một lúc sau cô mới ngủ thiếp đi.
Ban đêm, căn phòng càng trở nên yên tĩnh hơn, thậm chí có thể nghe được tiếng bước chân ở bên ngoài.
Quan Triều Viễn ngồi ở trước giường bệnh, anh nhíu mày nhìn Tô Lam đang ngủ trên giường, ánh mắt hiện vẻ vô cùng phức tạp, yêu thương xen lẫn thương hại, buồn bực nhưng cũng khổ đau.
“Mẹ Trần, dì trở về nghỉ ngơi đi.” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam thật sâu, rồi nói với mẹ Trần.
“Cậu chủ, cậu về đi.” Mẹ Trần bất an nói.
“Sáng sớm mai dì đến thay cháu.” Anh nói một câu rồi lại im lặng.
Mẹ Trần biết tính tình của Quan Triều Viễn nên cầm đồ rồi lui ra khỏi phòng. Sau khi mẹ Trần đi, Quan Triều Viễn vươn tay nắm lấy tay của Tô Lam, anh cau mày lẩm bẩm: “Tại sao chưa bao giờ hiểu được lòng tôi?”1