Nghe thấy Tô Lam nói, Trịnh Hạo cau mày, hai tay đan vào nhau, cúi đầu suy nghĩ hồi lâu mới ngẩng đầu nhìn Tô Lam và Tô Yên: “Phải xem ý của Tô Yên muốn như thế nào. Thứ nhất, nếu như Tô Yên muốn giữ đứa bé, tôi sẵn sàng chịu trách nhiệm. Thứ hai, nếu như Tô Yên muốn bỏ đứa bé, tôi cũng sẵn sàng chịu mọi chi phí thuốc men và dinh dưỡng. Tất nhiên nếu như hai người muốn bồi thường tổn thất, miễn là con số tôi có thể chi trả, tôi cũng sẵn sàng gánh chịu!” Giọng điều Trịnh Hạo rất nghiêm trang.
“Tôi không cần tiền của anh!” Sau khi Trịnh Hạo vừa nói xong, Tô Yên kiên quyết lắc đầu nói.
Nhìn Tô Yên, Tô Lam biết nói chuyện tiền bạc là đang xúc phạm Tô Yên, mà cô ấy cũng không thể bỏ đứa bé. Từ ánh mắt Tô Yên nhìn Trịnh Hạo cô cũng biết, Tô Yên đã chìm sâu vào mối quan hệ này rồi.
Vì vậy, ngay sau đó, Tô Lam với với Trịnh Hạo: “Em gái tôi bây giờ đã mang thai hơn bốn tháng, bác sĩ nói bây giờ phá thai thì có thể sau này em ấy không thể mang thai được nữa, vì vậy em ấy muốn sinh đứa bé ra!”
Lúc nói đến đây, Tô Lam dừng lại, Tô Yên nhanh chóng gật đầu, còn Trịnh Hạo cũng nhẹ gật đầu: “Tôi tôn trọng ý kiến của Tô Yên.”
“Vậy vừa rồi anh nói nếu Tô Yên muốn giữ lại đứa bé, anh chịu trách nhiệm gì?” Tô Lam nhìn Trịnh Hạo hỏi.
Lúc này, Tô Yên rất lo lắng, hận bản thân không đặt ra câu hỏi.
Tô Lam nháy mắt ra hiệu cho Tô Yên, tỏ ý bảo cô ấy bình tĩnh, dù sao chuyện này không thể để phụ nữ nói ra trước, giống như đang dựa vào anh ta vậy.
Trịnh Hạo im lặng một chút, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Tôi sẵn sàng kết hôn cùng Tô Yên, nếu như Tô Yên cũng muốn…”
Nghe vậy, Tô Lam còn chưa kịp nói chuyện, Tô Yên đã gật đầu mỉm cười: “Tôi đồng ý!”
Thấy Tô Yên vội vàng như vậy, Tô Lam cau mày nói: “Nếu đã như vậy, thì hai người chuẩn bị kết hôn đi.”
Lúc này Tô Yên cười mỉm, sương mù trên mặt cũng sớm tiêu tan.
Sau đó Trịnh Hạo nhìn Tô Lam nói: “Nếu muốn kết hôn, Tô Yên phải tạm dừng việc học. Tôi nghĩ chi bằng đăng ký kết hôn trước. Chuyện kết hôn chờ đợi thời cơ thích hợp, cô thấy thế nào?”
“Tôi đồng ý.” Tô Lam còn chưa kịp nói, Tô Yên đã trực tiếp nói ra.
Tô Lam nhìn thấy vậy, không khỏi hơi lo lắng, nhưng cảm giác có lẽ là do bản thân suy nghĩ quá nhiều, chỉ cần Tô Yên hạnh phúc là được.
Tô Lam chỉ có thể gật đầu nói: “Bây giờ cũng chỉ có thể như vậy. Hơn nữa, tôi hy vọng sau khi anh và Tô Yên kết hôn, anh có thể chăm sóc tốt cho em ấy và đứa bé.”
Trịnh Hạo nhìn thấy ánh mắt phức tạp của Tô Lam, nhưng vẫn gật đầu: “Tôi nhất định sẽ làm được.”
Sau khi mọi chuyện ổn thỏa, Tô Lam kéo Tô Yên rời khỏi nhà của Trịnh Hạo.
Rời khỏi nhà của Trịnh Hạo, Tô Yên đã phàn nàn: “Chị, sao hôm nay lại kéo em đi? Ngày mai em và Trịnh Hạo phải đi đăng ký kết hôn.”
Tô Lam trợn mắt nhìn Tô Yên, dạy dỗ cô ấy: “Tô Yên, phụ nữ cần phải e dè có biết không? Bây giờ em quá chủ động, nhưng vội vàng cũng không được. Hiện tại anh ta muốn cưới em, em về nhà ngoan ngoãn đợi đi. Đợi đến ngày mai anh ta lái xe đến đón em đi đăng ký kết hôn biết không?”
“Ừm.” Lần này Tô Yên thật thà gật đầu.
Thấy vậy, Tô Lam không nhịn được cười: “Được rồi, sắp chuẩn bị làm mẹ, sau này làm chuyện gì cũng không thể lỗ mang như vậy được. Cùng Trịnh Hạo sống thật tốt, chăm sóc anh ta, cũng chăm sóc tốt bản thân và đứa bé, có biết chưa?”
“Ừm.” Tô Yên gật đầu, sau đó đột nhiên ôm lấy Tô Lam.
Tô Yên ôm lấy Tô Lam thật chặt, khiến Tô Lam có chút bối rối.
“Lại làm sao nữa?” Tô Lam vừa hỏi vừa vỗ lưng Tô Yên.
Đột nhiên Tô Yên nghẹn ngào: “Chị, cảm ơn chị! Nếu như không có chị, em không biết phải làm sao.” Nhìn thấy gương mặt đầy nước mắt của Tô Yên, cô cảm thấy đau lòng, vươn tay lau nước mắt trên má Tô Yên, cười nói: “Cô bé ngốc, chị là chị ruột của em, chuyện của em nhất định phải ra mặt. Nhưng chuyện này là em không đúng, nói nữa cũng vô ích, sau này nhất định phải sống tốt và hạnh phúc.”
“Ừm.” Tô Yên đẫm nước mắt gật đầu.
“Đi thôi, mẹ vẫn đang đợi chúng ta ở nhà.” Sau đó hai chị em mỉm cười, tay trong tay đi về nhà.
Sáng hôm sau, quả nhiên Trịnh Hạo đến đón Tô Yên, chính thức gặp Sở Thanh Diên.
Tô Lam ở trong phòng không đi ra ngoài, vì cô luôn cảm thấy Trịnh Hạo nhìn mình với ánh mắt phức tạp, cho nên cô tránh không gặp.
Hai tiếng sau, Tô Yên và Trịnh Hạo vui vẻ trở về sau khi đăng ký kết hôn, khác với Tô Yên hai ngày trước ủ rũ suy sụp. Tô Lam nhìn em gái mình vui vẻ, hy vọng cô ấy có thể bắt đầu mới.
Buổi chiều, Tô Yên thu dọn đồ đạc của mình vào hai chiếc vali lớn.
Sở Thanh Diên nhìn hành lý của cô con gái nhỏ, không cầm được mà rơi nước mắt: “Thật không ngờ con lại gả đi rồi.”
“Mẹ, con cũng không nỡ xa mẹ.” Tô Yên tiến lên ôm lấy Sở Thanh Diên.
Tô Lam khóe mắt cũng đỏ lên, nhưng vẫn giữ được lý trí bước lên nói: “Mẹ, Tô Yên tìm được bến đỗ của đời mình là chuyện vui, hai người đừng khóc!” Sở Thanh Diên nhanh chóng lau nước mắt, cũng lau nước mắt cho Tô Yên, nghiêm nghị nói: “Tô Yên à, con người Trịnh Hạo mẹ thật sự rất thích, nghề nghiệp danh giá, gia đình giàu có, nhưng lại lớn hơn con rất nhiều. Nhưng tốt xấu gì cũng là con trèo lên người ta, sau này phải làm một một người vợ tốt, một người mẹ tốt.”
“Mẹ, con biết rồi. A Hạo đang ở dưới chờ con, con đi đây!” Nói xong, Tô Yên vội vàng kéo vali rời đi.
Tô Lam vội vàng giúp khiêng chiếc vali xuống, thấy Tô Lam đang xách chiếc vali, Trịnh Hạo nhanh chóng mở xốp xe bỏ toàn bộ hành lý lên xe.
Trịnh Hạo thấy Tô Lam, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng không nói ra.
Tô Lam nhìn Tô Yên, rồi với với Trịnh Hạo: “Trịnh Hạo, chăm sóc tốt em gái của tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
“Tôi biết rồi.” Trịnh Hạo gật đầu.
Tô Yên nghe vậy vui vẻ tiến lên nắm lấy cánh tay của Trịnh Hạo, ngại ngùng nói với Tô Lam: “Chị, chị đừng lo lắng.”
“Đi thôi.” Tô Lam vẫy tay tạm biệt bọn họ.
Sau khi nhìn bọn họ lên xe rời đi, Tô Lam luôn làm thấy Trịnh Hạo đối với Tô Yên rất lạnh lùng thờ ơ. Nhưng cũng phải, dù sao chuyện này cũng là do Tô Yên làm ra. Tiếp xúc lâu dài anh ta sẽ biết Tô Yên đáng yêu như thế nào.
Sau khi Tô Lam lên lầu, nhìn Sở Thanh Diên đang đứng bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
“Mẹ, đừng nhìn nữa, người đã đi xa lắm rồi.” Tô Lam cười nói.
Sở Thanh Diên thu hồi ánh mắt, lầm bẩm nói: “Thật sự là một cô gái hướng ngoại mới vui vẻ cùng người đàn ông rời đi.”
Sau đó Sở Thanh Diên nói với Tô Lam: “Đúng rồi, chuyện của con…”
“Mẹ, con vội ra ngoài tìm công việc, lần sau nói nhé.” Tô Lam sợ Sở Thanh Diên lại nói chuyện nhàm chán, cho nên vội vàng cầm túi xách chạy đi.