Khương Tố Quyên thấy Tô Yên lao đến nhưng lại không có chút lo lắng nào, mà còn định đánh một trận với cô ấy.
Sở Thanh Diên và Tô Lam thấy vậy, đương nhiên là không thể để bọn họ ra tay vì không có lợi ích gì hết, ngược lại còn làm cho bản thân mình khó coi.
Sở Thanh Diên và Tô Lam lên trước chắn giữa Tô Yên và Khương Tố Quyên, tách hai người họ ra.
“Tô Yên, con đừng kích động!” Sở Thanh Diên ôm lấy Tô Yên đang khóc lóc om sòm.
Tô Yên nhìn thấy Sở Thanh Diên thì lập tức chỉ vào Khương Tố Quyên mà hét: “Mẹ, mẹ không thấy cô ta đang bắt nạt con à? Nếu mẹ là mẹ con thì buông con ra nhanh đi, mẹ con chúng ta cùng nhau dạy dỗ con đ* này!”
“Yên Yên, con đừng quậy nữa được không? Nghe lời mẹ, nhanh theo mẹ về đi!” Sở Thanh Diên kéo Tô Yên định đi.
Tô Yên làm sao cam tâm được? Sống chết không chịu đi và còn uy hiếp Sở Thanh Diên: “Rốt cuộc con có phải con ruột mẹ không? Mẹ nhìn người ta ức hiếp con kìa! Trịnh Hạo đối xử với con như vậy, mẹ cũng đối xử với con như vậy. Mẹ là người thân nhất của con đó! Con không muốn sống nữa!”
Đột nhiên, Tô Yên la lối khóc lóc um lên, Sở Thanh Diên bị cô ấy làm cho hết cách, sắc mặt vô cùng khó coi.
Tô Mạnh Cương đứng một bên còn châm dầu vào lửa: “Thì đó, tiểu tam phá hoại gia đình khác đắc thắng, vợ chính phải tìm đường chết, đây là thời gì chứ? Nếu như ở cổ đại, thì con đ* này đã bị ngâm trong lồng heo rồi, làm gì kiêu căng như bây giờ?”
Lúc này, Tô Lam liếc Tô Mạnh Cương một cái sau đó nhìn thấy sắc mặt mẹ tái nhợt thì lên trước kéo lấy Tô Yên nói: “Tô Yên, đừng quậy nữa, không thấy sắc mặt mẹ nhợt nhạt sao? Có phải em muốn làm mẹ tức chết không?”
Tô Yên nhìn thấy Tô Lam đến thì nói: “Người chị tốt của em, chúng ta có bất hòa đi nữa thì chị cũng không thể ăn cây táo rào cây sung, giúp tiểu tam ức hiếp em gái ruột của mình chứ?”
“Em…” Mặt Tô Lam tái xanh.
Cô biết mình không thể nào nói rõ ràng với Tô Yên được, chuyện này trước sau gì cũng phải giải quyết rõ ràng.
Sau đó, Tô Lam lớn tiếng hét: “Trịnh Hạo, nếu như anh là một thằng đàn ông thì ra đây, đừng để hai người phụ nữ đánh nhau ở đây vì anh, đổ hết trách nhiệm lên người bọn họ!”
Lời này của Tô Lam đúng là có tác dụng, một lúc sau, một người đàn ông mặc vest caro xám nho nhã từ bên trong bước ra.
Tô Yên thấy Trịnh Hạo thì nổi giận, chỉ vào anh ta mắng: “Trịnh Hạo, con rùa rụt cổ nhà anh cuối cùng cũng ra rồi!”
Khương Tố Quyên thấy anh ta đi ra thì lo lắng, bước lên trước thấp giọng nói: “Sao anh ra đây rồi? Không phải bảo anh đừng ra sao? Mọi thứ có em lo rồi.”
Ánh mắt lạnh nhạt của Trịnh Hạo quét qua Tô Yên, rồi khi đối diện với Khương Tố Quyên đã dịu dàng đi nhiều, thấp giọng nói với cô ta: “Anh là một thằng đàn ông, chuyện này đáng lý ra phải do anh gánh vác.”
Tô Lam nhìn thấy cảnh này thì biết Trịnh Hạo có tình cảm thật sự với Khương Tố Quyên, anh ta và Tô Yên xong rồi.
Phút chốc, Tô Lam cảm thấy thương xót cho Tô Yên. Nhưng đây cũng là kết quả có thể dự đoán được, chỉ là không ngờ nó xảy ra nhanh đến vậy mà thôi.
Kế đó, Tô Lam chất vấn: “Trịnh Hạo, rốt cuộc anh và người phụ nữ này có quan hệ gì? Anh có biết là bây giờ anh chưa ly hôn không? Anh ngang nhiên ra ngoài tìm bồ nhí là suy đồi đạo đức, uổng cho anh còn là một giáo sư đại học, lẽ nào anh không có chút cảm giác xấu hổ và tội lỗi nào sao?”
Cho dù thế nào thì trong chuyện này Tô Yên cũng là nạn nhân, mà cho dù Tô Yên và mình có không hợp thì đó cũng em ruột mình.
Tuy cách làm của Tô Yên là hơi mất đi lý trí nhưng lần này Tô Yên đứng trên đỉnh cao của đạo đức, cho dù cuối cùng là ly hôn thì người đuối lý vẫn là Trịnh Hạo, nói sao thì anh cũng là người ngoại tình.
“Là một người có vợ có con, còn tìm tiểu tam bên ngoài, anh nhìn con của anh đi, đáng thương biết bao, anh đúng là lòng lang dạ sói!” Lúc này, Tô Mạnh Cương bế Chi Chi bắt đầu mắng Trịnh Hạo.
Người xung quanh nghe vậy thì dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Trịnh Hạo, rõ ràng là khiến mọi người phẫn nộ.
Tô Lam bất giác liếc Tô Mạnh Cương một cái rồi thấp giọng nói: “Ông ít nói vài câu đi!”
Lúc này, ánh mắt Trịnh Hạo dừng lại trên người Tô Yên, ung dung nói: “Tô Yên, là tôi có lỗi với em!”
“Một câu có lỗi là hết rồi à? Rốt cuộc anh và người phụ nữ này có quan hệ gì? Anh nói đi!” Tô Yên chỉ vào Khương Tố Quyên, điên cuồng chất vấn.
Trịnh Hạo quay đầu nhìn Khương Tố Quyên một cái rồi đáp: “Đúng thật là tôi và cô ấy ở bên nhau rồi, tôi yêu cô ấy.”
Tô Lam nghe vậy thì sững người. Trịnh Hạo là một người rất có sĩ diện, không ngờ hôm nay anh ta lại bất chấp thừa nhận mình ngoại tình trước mặt nhiều người như vậy, xem ra anh ta đã quyết tâm quyết chiến một trận rồi, hơn nữa có lẽ anh ta đối với Khương Tố Quyên là thật lòng.
Lúc này, cảm xúc của Tô Lam rất phức tạp, thực ra Trịnh Hạo cũng không phải người xấu, ngược lại còn là một người chính nghĩa. Anh ta có thể trở nên như ngày hôm nay cũng là tại Tô Yên, nhưng nhìn bộ dạng bây giờ người không ra người, ma không ra ma của Tô Yên, có lẽ như vậy cô ấy cũng được giải thoát, đối với cô ấy mà nói, đây cũng là một chuyện tốt.
Tô Lam nhìn lại Chi Chi đang khóc trong lòng Tô Mạnh Cương, người tổn thương nhất chính là con bé, đứa trẻ này còn nhỏ như vậy mà phải đối mặt với việc ba mẹ cãi nhau không ngừng, đợi khi cuối cùng ba mẹ không cãi nhau nữa thì con bé phải mồ côi cha rồi, có lẽ cuộc hôn nhân của họ đã sai lầm từ khi bắt đầu rồi, mà người thúc đẩy những chuyện này chính là mình, Tô Lam lúc này cảm thấy vô cùng áy náy với Chi Chi.
Tô Yên nghe vậy thì sững người rồi tuyệt vọng nhìn Trịnh Hạo, cuối cùng phát điên lao về phía anh ta!
“Trịnh Hạo, cái thứ lòng lang dạ sói này, anh dám nói yêu con đ* này? Tôi đánh chết anh, tôi tuyệt đối sẽ không cho các người yên ổn!” Tô Yên vừa lao tới đánh đấm Trịnh Hạo vừa mắng.
Còn Trịnh Hạo lần này lại đứng cúi đầu bất động, mặc cho Tô Yên mắng.
Tô Lam biết thật ra lòng Trịnh Hạo vô cùng nặng nề và tội lỗi, anh ta muốn chuộc tội, dù sao thì anh ta vẫn có lỗi với Tô Yên, Tô Lam thấy vậy thì khó chịu vô cùng.
Tô Yên đánh mắng Trịnh Hạo vẫn không hết tức, còn dùng móng tay ngắt lên mặt Trịnh Hạo mấy cái!
Lúc đó, mặt Trịnh Hạo xuất hiện mấy vết đỏ khiến cho người khác hoảng sợ.
Khương Tố Quyên thấy vậy thì lập tức lao đến trước mặt Tô Yên, lớn tiếng phàn nàn: “Tô Yên, là tôi có lỗi với cô, là tôi dụ dỗ anh ấy, có gì thì nhắm vào tôi này!”
Đương nhiên Trịnh Hạo không thể để Khương Tố Quyên chịu tủi thân, giây sau anh ta đã kéo Khương Tố Quyên qua một bên: “Em nói gì vậy? Anh là một thằng đàn ông, mọi trách nhiệm đều thuộc về anh!”