Tô Lam đi cùng Tôn Ngọc Như vào phòng họp.
Khi nhìn thấy người ngồi trong phòng hợp thì bất giác ngơ ra tại trận!
Người phụ trách của Khải Hàng không phải Hồ Tinh sao? Sao lại biến thành ông ta?
Tô Ngọc Như nở nụ cười, bước lên phía trước nói: “phó tổng giám đốc Diệp, để ông đợi lâu rồi.”
Đối phương đứng lên, lịch sự nói: “Tôi cũng mới tới, Jessica, đây là kế toán viên phụ trách bản thảo dự toán Khải Hàng sao?”
Đối phương nhìn về phía Tô Lam, lúc này Tô Lam mới hoàn hồn lại, gật đầu.
Tôn Ngọc Như giới thiệu: “Vâng, người này là Tô Lam, kế toán viên mới đến của Khải Hàng.”
“Xin chào, cô Tô.” Ông ta giơ tay phải ra với Tô Lam.
Tô Lam cũng nhanh đưa tay ra, tượng trưng như là đã bắt tay ông ta rồi.
Lúc này, Tôn Ngọc Như cười nói: “Phó tổng giám đốc Diệp, chi bằng chúng ta ngồi xuống thảo luận?”
Ông ta lại cười với Tôn Ngọc Như: “Jessica, nếu như cô Tô đã phụ trách án kiện này thì chúng tôi ngồi xuống nói chuyện là được rồi, nghe nói bình thường cô rất bận, vậy thì không làm lỡ dở thời gian của cô nữa.”
Nghe vậy, Tôn Ngọc Như ngơ ra.
Tô Lam cúi đầu giả vờ như không nhìn thấy. Trong lòng nghĩ: Ông ta muốn tách Tôn Ngọc Như ra, nhưng mà vậy cũng tốt, cô cũng tiện hỏi tình hình bây giờ của ông ta, tuy rằng cô và ông ta không thân thiết lắm, nhưng cũng là quen biết.
Kế đó, nụ cười của Tôn Ngọc Như hơi gượng gạo, nói: “Vậy tôi sẽ không làm phiền hai người bàn bạc nữa, tôi đi làm việc đây.”
“Xíu nữa gặp.” Ông ta cười rồi gật đầu.
Sau khi Tôn Ngọc Như đi, cửa phòng họp đóng lại, nhất thời, căn phòng họp nhỏ này chỉ còn lại Tô Lam và Diệp Vĩnh Thành.
Tô Lam nghi ngờ ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩnh Thành, Diệp Vĩnh Thành lại cười nói: “Có phải cô rất ngạc nhiên khi người phụ trách của Khải Hàng biến thành tôi mà không phải Hồ Tinh không?” Nghe lời này, Tô Lam cúi đầu cười, rồi nói: “Nói thật là tôi có chút ngạc nhiên, nhưng mà dù sao thì đây cũng là chuyện nhà của mấy người, tôi không có lòng hiếu kỳ mạnh như vậy, tôi chỉ biết nếu như người phụ trách kết nối Khải Hàng và Khải Hàng là anh, thì bản thảo dự toán này của tôi coi như là có thể thông qua rồi!”
Nói xong, Tô Lam đặt bản thảo dự toán lên trước mặt Diệp Vĩnh Thành, rồi mới ngồi xuống vị trí gần anh ta.
Diệp Vĩnh Thành cười, rồi lật bản thảo dự ra ra, không coi mà đặt bút xuống ghi ngày và ký tên của mình luôn.
Nhìn thấy anh ta nhanh nhẹn ký tên, Tô Lam nhíu mày: “Anh không coi mà ký luôn sao?”
Tuy rằng Tô Lam biết nếu như Diệp Vĩnh Thành phụ trách hạng mục này thì sẽ tương đối thuận lợi, nhưng anh ta chưa coi đã trực tiếp ký vào thì cô có rất bất ngờ. Diệp Vĩnh Thành lại cười: “Bản thảo dự toán này bên cô đã làm chục lần rồi, nói thật bản thảo dự toán này không khó, bây giờ sửa đổi đến mức này, chắc là không có vấn đề gì nữa rồi, vì thế tôi cũng không muốn lãng phí thời gian vào việc này.”
“Cảm ơn anh đã ủng hộ.” Tô Lam mím môi cười, giấu đi sự phấn khích trong lòng. Bây giờ Diệp Vĩnh Thành ký tên vào bản thảo dự án, đại diện cho bản hợp đồng này đã được thực hiện, vậy thì công việc của tôi đã hoàn thành thuận lợi rồi, bên Tôn Ngọc Như cũng không có bất cứ lý do nào ngăn cản cô chuyển lên làm chính thức hết, dù sao thì người của Khải Hàng đều biết hạng mục này vẫn luôn gặp khó khăn, cuối cùng cô đã có thể nở mày nở mặt trước mặt Tôn Ngọc Như rồi, còn có tên Lam Dịch Bân ấy nữa, anh ta đừng hòng nói mấy câu châm chọc cười nhạo mình.
Cho dù sao này mình không còn làm việc ở Khải Hàng nữa, ít nhất cô cũng đề ra yêu cầu từ chức, điều này rất quan trọng với lòng tự tôn của cô, lúc này, Tô Lam đột nhiên cảm thấy tự tin gấp trăm lần, làm việc gì cũng tự tin.
Cùng lúc này, Lam Dịch Bân từ chỗ ngồi đứng dậy duỗi eo.
Lúc này Tôn Ngọc Như từ phòng họp quay lại, thấy Lam Dịch Bân đang lười biếng duỗi eo, không nhịn được nói: “Trợ lý Lam, hạng mục trong tay anh đã làm một tuần rồi đúng không? Có thể giao cho tôi được chưa?
Nghe vậy, Lam Dịch Bân lại cau mày nói: “Jessica, cô cũng biết án kiện đó không dễ làm, vì thế thư thả cho tôi mấy ngày đi.”
Sắc mặt Tôn Ngọc Như trầm xuống, nói: ‘Cho anh thêm hai ngày, không thể kéo dài nữa.”
“Được, được.” Lam Dịch Bân vui vẻ đồng ý.
Tôn Ngọc Như vừa định đi, Lam Dịch Bân tiến về phía trước nói: “Jessica, án kiện của Tô Lam có bị người phụ trách của Khải Hàng trả về không?”
Vừa nghe lời này, mặt của Tôn Ngọc Như càng khó coi hơn, trực tiếp quở mắng: “Tôi nói làm sao án kiện trong tay anh lúc nào cũng làm không xong, thời gian của anh đều dành hết cho mấy chuyện vớ vẩn rồi, anh quan tâm đến án kiện của Tô Lam làm gì?”
Nói xong, Tôn Ngọc Như quay người đi vào phòng làm việc.
Sau khi cửa phòng của Tôn Ngọc Như đóng lại, Lam Dịch Bân bĩu môi nói một câu: “Mấy người đàn bà thối tha này, làm gì mà kiêu ngạo hống hách vậy chứ?”
Lúc này, một đồng nghiệp nữ lớn tuổi cầm tạp chí trong tay vỗ Lam Dịch Bân một cái, trêu chọc: “Lam Dịch Bân, dám mắng Jessica, cẩn thận tôi đi tố cáo anh.”
Nghe vậy, Lam Dịch Bân cười hì hì nói: “Không phải chứ, chị Tiểu Lệ, chị không phải là người đâm bị thóc thọc bị gạo, các cô đều không phải!”
Kế đó, tay của anh ta lại chỉ mấy đồng nghiệp nữ còn lại.
Mọi người rất hiểu tên Lam Dịch Bân này, bình thường nịnh người cao coi thường kẻ dưới quen rồi, âm thầm mắng Jessica hai câu, đứng trước mặt Jessica thì cũng như đứa cháu vậy, vì thế mọi người đều nhân cơ hội chọc ghẹo anh ta.
Lúc này, một đồng nghiệp nữ đứng lên, khoanh tay cười nói: “Đương nhiên chúng tôi không phải người đâm bị thóc thọc bị gạo mà đi tố cáo anh rồi, nhưng trời nóng như vậy, có phải anh nên mua chút đồ uống lạnh gì đó để khao chúng tôi không?”
Đúng lúc người đồng nghiệp đó nháy mắt với mấy nhân viên nữ khác, trong phút chốc, mấy người phụ nữ bắt đầu rôm rả.
“Đúng đó, Lam Dịch Bân, cả văn phòng này cũng có có anh là đàn ông, anh nên ga lăng một chút mới được!”
Khóe mắt nham hiểm của Lam Dịch Bân nhin về mấy đồng nghiệp nữ, biết hôm nay bị bọn họ nắm được sơ hở rồi, chút máu này chắc chắn phải ra.
Vì thế, giây sau, Lam Dịch Bân vỗ mạnh lên đùi: “Đồ uống lạnh mà! Được thôi, tôi đi mua ngay.”
“Tôi muốn ăn Sundae!”
“Tôi muốn ăn kem dâu tây!”
“Tôi muốn uống một ly trà chanh sủi bọt!”
Mấy người phụ nữ này trong một chốc đã gọi những món tương đối đắt, tuy rằng Lam Dịch Bân rất đau lòng, nhưng không còn cách nào khác, chỉ có thể cầm ví tiền lên quay lưng ra khỏi văn phòng.
Sau khi Lam Dịch Bân đi, mấy người phụ nữ lộ ra nụ cười đắc thắng.
Bọn họ đều biết Lam Dịch Bân là thứ gì, bình thường không muốn lo chuyện bao đồng vì muốn bảo vệ mình, thật ra mọi người đều bất mãn với anh ta lâu rồi.
Nửa tiếng sau, tay Lam Dịch Bân cầm một túi lớn đồ uống và kem từ cửa hàng đồ uống lạnh đi ra, khi đi qua góc ngoặt thì đột nhiên có một người đàn ông mặc áo sơ mi trắng đi tới.