Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi! Test
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Lam nhìn vào đôi mắt anh, cười nói: “Trước giờ em chưa từng đến khách sạn nào sang trọng như vậy.”

Trò cũ, chẳng phải là muốn giỡn cô một phen sao? Đương nhiên cô sẽ không nhảy vào cái hố mà anh đào sẵn.

“Đương nhiên em chưa từng tự mình đến đây, là anh đưa em đến.” Khóe môi Quan Triều Viễn cong lên.

“Anh từng đưa em đến sao? Sao em không nhớ gì nhỉ? Đừng nói là anh dẫn người phụ nữ khác đến nhé?” Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt gian xảo.

Quan Triều Viễn thì chẳng thèm nhìn cô lấy một cái, anh vừa đi về phía thang máy vừa nói: “Anh chỉ dẫn một người phụ nữ tên Tô Lam đến đây, còn ở lại một đêm, cuối cùng cô ấy còn ném cho anh một trăm năm mươi tệ, nói là cho anh tiền thù lao, nào ngờ giá một căn phòng hạng sang ở đây phải tới hàng nghìn tệ, em nói xem nếu không phải ngày nào anh cũng đi làm, há chẳng phải phải đền một khoản lớn sao?”

Nghe vậy, Tô Lam mím môi cười, sau đó ngẩng đầu nói: “Anh được ngủ cùng con gái nhà người ta, lẽ nào không nên bỏ ra chút gì sao?”

Lúc này cửa thang máy mở ra, Quan Triều Viễn và Tô Lam bước vào thang máy.

Anh cúi đầu nhìn cô, cười nói: “Đương nhiên anh sẽ không làm ăn lỗ vốn, chỉ một lần đã có thể khiến em mang thai con trai của anh!”

Nghe vậy, Tô Lam đỏ mặt: “Anh đúng là nhìn xa trông rộng.”

“Chưa nói tới nhìn xa trông rộng, là do t*ng trùng của anh quá chất lượng.” Quan Triều Viễn cười nói.

“Đáng ghét!” Tô Lam mắng đùa anh một câu.

Lúc này, anh đưa tay ra vuốt ve gương mặt Tô Lam, ánh mắt toát lên sự trân trọng.

Tô Lam nở nụ cười tươi như hoa với anh, vẻ mặt tận hưởng sự ấm áp từ bàn tay anh.

Ting!

Lúc này đã đến tầng của buổi tiệc, thang máy kêu lên một tiếng.

Tô Lam vội kéo tay anh ra khỏi mặt mình, dáng vẻ đứng đắn nói: “Đến rồi!”

Lúc cửa thang máy mở ra, Quan Triều Viễn đã chuyển sang nghiêm túc, gương mặt không lộ chút cảm xúc nào, Tô Lam khoác tay anh bước ra khỏi thang máy.

Đúng vào lúc này, cửa thang máy đối diện cũng mở ra, Tô Lam thấy có hai người bước ra khỏi cửa thang máy đối diện.

Lúc nhìn thấy đôi nam nữ đó, đầu Tô Lam trở nên ong ong!

Cô thật không ngờ đột nhiên lại gặp anh ấy, tuy hôm nay là tiệc rượu của giới kinh doanh Giang Châu nhưng giới kinh doanh không tránh khỏi dính dáng đến người của giới chính trị, anh ấy là luật sư hàng đầu Giang Châu, anh ấy tham gia tiệc rượu lần này cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Hiển nhiên, lúc hai người đối diện nhìn thấy bọn họ bước chân cũng dừng khựng lại, chắc là không ngờ sẽ gặp hai người họ ở đây.

Khoảng cách chưa đến mười mét nhưng ánh mắt Tô Lam và Quan Khởi Kỳ đều chạm nhau.

Tô Lam có chút không dám nhìn thẳng ánh mắt anh ấy nên cô đành cúi thấp đầu, dù sao người bên cạnh mới là chồng hiện tại của cô, đối mặt với Quan Khởi Kỳ, tâm trạng của cô rất phức tạp.

Còn ánh mắt Quan Khởi Kỳ thì cứ nhìn cô chằm chằm trong mấy giây, người ta vừa nhìn đã có thể nhận ra tình cảm chứa đựng trong ánh mắt ấy.

Quan Triều Viễn cảm nhận được sự thấp thỏm của Tô Lam, anh đưa tay nắm chặt lấy bàn tay đang khoác tay mình của cô.

Cảm nhận được tay mình đang bị nắm chặt, Tô Lam ngước mắt đón nhận lấy cái nhìn của Quan Triều Viễn.

Thấy ánh mắt dịu dàng của anh, Tô Lam mím môi cười. Cô biết anh hiểu cô, cái nhìn an ủi này bỗng chốc đã giúp Tô Lam thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cũng bình thản hơn nhiều.

Sau đó, Quan Triều Viễn và Tô Lam tiến lên trước, Quan Khởi Kỳ và Giang Mỹ Uyển cũng ra khỏi thang máy và đi tới.

“Anh họ!” Quan Khởi Kỳ mở lời trước.

“Khởi Kỳ, em cũng đến à?” Quan Triều Viễn vui vẻ chào hỏi, không thể nhìn ra trước đây hai người từng có chút xích mích nào.

Lúc này, Giang Mỹ Uyển cũng mở lời với Tô Lam: “Tô Lam, lâu rồi không gặp nhỉ?”

Gặp sếp cũ, Tô Lam cười nói: “Tổng giám đốc Giang, quả thực lâu rồi không gặp.”

Hôm nay Giang Mỹ Uyển trang điểm vô cùng xinh đẹp, khắp người tỏa ra khí chất của một người phụ nữ chững chạc thành đạt, đứng cùng Quan Khởi Kỳ cũng rất xứng đôi, chỉ là dường như hơi khác tưởng tượng của Tô Lam, cô cho rằng Quan Khởi Kỳ hợp với người phụ nữ dịu dàng hơn một chút.

Có điều, lúc này tay của Giang Mỹ Uyển giữ chặt lấy cánh tay của Quan Khởi Kỳ, mà cơ thể cũng tựa sát vào người anh ấy, Tô Lam không biết là do hiện tại mối quan hệ giữa hai người bọn họ rất thân thiết, hay là do Giang Mỹ Uyển nhìn thấy cô nên cố tình làm vậy.

Thực ra dù thế nào thì đều không liên quan đến Tô Lam, Tô Lam chỉ hy vọng Quan Khởi Kỳ sớm tìm được hạnh phúc của mình.

Lúc này Giang Mỹ Uyển nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam, cười nói: “Nghe nói hai người sắp kết hôn, Tổng giám đốc Quan, Tô Lam, chúc mừng hai người!”

“Cảm ơn.” Tô Lam nói một tiếng cảm ơn, sau đó ánh mắt cô bỗng va vào ánh mắt của Quan Khởi Kỳ.

Trong ánh mắt anh ấy ẩn chứa sự bất lực đến khổ sở, khiến Tô Lam thấy không thoải mái, ánh mắt này của anh ấy thật không phù hợp, Tô Lam cúi thấp đầu, trong lòng thì sợ Quan Triều Viễn không vui.

Ánh mắt của Quan Khởi Kỳ đã lọt vào tầm mắt của Quan Triều Viễn từ lâu, anh nhìn Giang Mỹ Uyển cười nói: “Đừng chỉ chúc mừng chúng tôi, tôi thấy cô và Quan Khởi Kỳ cũng sắp có chuyện vui nhỉ?”

Nghe vậy, Tô Lam ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn, thầm nghĩ: “Tuy bây giờ anh và Quan Khởi Kỷ rất ít qua lại nhưng là một anh họ thì chắc anh đều biết tình hình gần đây của Quan Khởi Kỳ nhỉ, lẽ nào Quan Khởi Kỳ và Giang Mỹ Uyển tới với nhau rồi?”

Nghe vậy, Giang Mỹ Uyển càng bám chặt tay Quan Khởi Kỳ hơn, vẻ mặt thẹn thùng nhìn Quan Khởi Kỳ nói: “Có chuyện vui hay không còn phải đợi Khởi Kỳ nói mới tính!”

Giang Mỹ Uyển mỉm cười đợi Quan Khởi Kỳ trả lời, nhưng mãi Quan Khởi Kỳ vẫn im lặng, dáng vẻ Giang Mỹ Uyển bỗng trở nên rất thất vọng.

Lúc này Tô Lam bỗng phá vỡ bầu không khí, nói: “Chuyện cưới hỏi của hai người đương nhiên phải do hai người nói mới tính rồi.”

Tô Lam nhận ra hình như Quan Khởi Kỳ và Giang Mỹ Uyển ở bên nhau rất miễn cưỡng, đều do Giang Mỹ Uyển chủ động.

Lúc này, Quan Triều Viễn vỗ mu bàn tay cùa Tô Lam, nói: “Chúng ta đã đến muộn rồi, vào trong thôi.”

“Được.” Tô Lam gật đầu với Giang Mỹ Uyển sau đó đi vào bữa tiệc cùng Quan Triều Viễn.

Thấy Quan Triều Viễn và Tô Lam đã vào bữa tiệc, Giang Mỹ Uyển ngước mắt nhìn Quan Khởi Kỳ vẫn đang nhìn theo bóng lưng của bọn họ, nói: “Thấy cô ấy sắp trở thành vợ của người khác, có phải trong lòng luật sư Quan thấy nhói nhói không?”

Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ hơi cau mày, lạnh lùng nói: “Giang Mỹ Uyển, tôi đã nói với cô rồi, tôi không thể cho cô bất kỳ lời hứa hẹn nào, cô hoàn toàn có thể rời đi.”

Thấy anh ấy lạnh nhạt như vậy, khóe môi Giang Mỹ Uyển giật giật, cô ta kìm nén cơn tức giận trong lòng: “Vừa nãy chỉ là người ta hỏi, tôi cũng không nên làm ngơ mà thôi? Tôi không có ý muốn kết hôn với anh, anh nghĩ nhiều rồi đó?”

“Tốt nhất là không có, nếu không chắc chắn tôi sẽ khiến cô thất vọng.” Quan Khởi Kỳ nói xong bèn xoay người một mình tiến vào bữa tiệc.

Giang Mỹ Uyển cau mày nhưng vẫn đi theo Quan Khởi Kỳ vào trong.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK