Linda Lâm nhìn hai ba con như từ một khuôn đúc ra trước mặt, nụ cười trên mặt vô cùng miễn cưỡng, sững sờ một lúc, chỉ có thể gật đầu nói: “Giống quá, thật sự giống nhau như đúc.”
Linda Lâm thật sự không ngờ Quan Triều Viễn lại có con trai, mặc dù nhiều lần bị đồn là đã kết hôn, nhưng cuối cùng cũng đều là scandal. Trước mắt cũng không có bất kỳ người nào từng tham gia hôn lễ của anh, cũng không có bất kỳ người nào ra mắt với vai trò là vợ của anh.
Cho nên, cho dù là cô chiêu nổi tiếng hay là bà chủ của những trung tâm thương mại, có rất nhiều người đều ôm mộng làm bà Quan.
Một lúc sau, Linda Lâm đột nhiên nghĩ: ‘Nói không chừng thằng nhóc trước mặt này có lẽ là con của Quan Triều Viễn và một cô khác bí mật kết hôn rồi sinh ra, bây giờ vẫn có đa số những người có tiền để lại hạt giống của mình ở khắp nơi.
Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Linda Lâm lập tức trở nên tự nhiên, dù sao nếu là như thế, cô ta vẫn còn hy vọng.
Cho nên, Linda Lâm lập tức tiến lên sờ lên mặt Minh An: “Dáng vẻ của bạn nhỏ này quá chính trực!”
Thế nhưng ngón tay cô ta còn chưa kịp động vào mặt Minh An, Minh An đã lập tức né ra, vẻ mặt còn vô cùng căm ghét: “Tuỳ tiện động tay động chân vào mặt người khác là không lễ phép!”
Đương nhiên Linda Lâm không ngờ một thằng bé bốn, năm tuổi lại nghịch ngợm như thế, cô ta lập tức rơi vào thế bí, vô cùng xấu hổ.
Lúc này, Minh An ngoắc tay nói với Xuân Xuân đang nằm trong lòng Tô Lam: “Em gái, mau chạy tới đây gặp ba bi này.”
Cái vẫy tay này cũng không hề gì, Xuân Xuân cũng nôn nóng, thoát khỏi cái ôm của Tô Lam, lảo đảo lắc lư vừa gọi, vừa chạy tới trước giường bệnh: “Ba bi, ba bi!”
“Xuân Xuân ngoan, có nhớ ba bi không?” Thấy Xuân Xuân, mặt Quan Triều Viễn tràn đầy nụ cười, khác một trời một vực so với dáng vẻ nghiêm túc lúc nói chuyện với Linda Lâm ban nãy: “Nhớ…” Xuân Xuân nói chuyện vẫn chưa rõ ràng, cho nên chỉ nhớ được một chữ, sau đó dùng hết sức gật đầu, đôi mắt trò chuyện to tròn nhìn chằm chằm đôi chân quấn đầy gạc của Quan Triều Viễn, mặc dù mù mờ không biết nhiều, nhưng dường như cũng biết, ba đang bị thương.
Thấy một cô bé mặc đầm công chúa màu hồng xuất hiện, lần này Linda Lâm hoàn toàn ngẩn ngơ!
Sao anh lại còn có một đứa con gái? Chẳng lẽ anh thật sự là người đã kết hôn? Hay nói anh có con rơi con rớt bên ngoài đếm không xuể?
Vào lúc này, Linda Lâm không nhịn được có hơi choáng váng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh, cũng tự tay đặt bó hoa trong tay vào bình hoa đặt tên bàn thuỷ tinh trước giường bệnh.
“Tổng giám đốc Quan, chúc anh mau hồi phục sức khỏe!” Sau đó, Linda Lâm lập tức đứng trước bó hoa, nhìn về phía Quan Triều Viễn cười dịu dàng, ấm áp, quyến rũ.
“Cảm ơn.” Quan Triều Viễn lạnh lùng nói hai chữ.
“Hắt xì… hắt xì…” Lúc này, Xuân Xuân liên tục hắt hơi mấy cái, bàn tay nhỏ bé còn không ngừng xoa xoa mũi.
Tô Lam đứng ở cửa thấy thế, mặc dù không muốn vào làm phiền Quan Triều Viễn và người đẹp nói chuyện, nhưng cô vẫn không yên tâm với Xuân Xuân, cho nên chỉ có thể nhanh chân đi tới.
Tô Lam ôm lấy Xuân Xuân, lấy tay che kín mũi Xuân Xuân.
“Xuân Xuân sao thế?” Quan Triều Viễn lo lắng hỏi.
“Con bé bị dị ứng mùi hương.” Lúc này, Tô Lam mới nhìn thấy người đẹp đến thăm Quan Triều Viễn là Linda Lâm, mặc dù có hơi lúng túng, nhưng cũng đều nói thật, dù sao cũng không muốn để một đứa trẻ chịu tội.
Nghe thấy thế, Quan Triều Viễn nhướng mày một cái, lập tức không vui nói: “Mau vứt hoa đi!”
Nghe thấy thế, đương nhiên Linda Lâm rất lúng túng, Tô Lam cũng có hơi ngượng ngừng.
Lúc này, Minh An leo lên băng ghế, lấy bó hoa từ trong bình hoa ra, lại nhảy xuống khỏi băng ghế, sau đó ôm bó hoa lập tức chạy ra ngoài.
Sau đó, bên ngoài nhanh chóng truyền đến tiếng bó hoa bị ném đi cùng với tiếng lầm bầm của Minh An.
“Cái thứ hoa hư! Khiến Xuân Xuân bị dị ứng!”
Giờ phút này, sắc mặt Linda Lâm trông vô cùng khó coi, Tô Lam chỉ đành xin lỗi, cười nói: “Thật sự xin lỗi Linda, trẻ con nói chuyện không giữ mồm giữ miệng, cũng không lễ phép, là do tôi dạy dỗ thằng bé không tốt!”
Tô Lam thật sự không ngờ hôm nay Linda Lâm sẽ tới thăm Quan Triều Viễn, nếu như biết, cô chắc chắn sẽ không đưa bọn trẻ tới.
Bây giờ họ đã khuấy động sự tương tác giữa hai người họ, tựa như cô đang cố ý vậy.
Hơn nữa Limda Lâm còn là cấp trên của cô, bây giờ mình đưa hai đứa bé tới tựa như đang ra oai với người ta vậy, có trời mới biết cô thật sự không có suy nghĩ trên phương diện này.
“Mẹ, chúng ta mở hết cửa sổ ra thông gió nhé?” Lúc này, Minh An chạy vào, ngửa đầu nhìn Tô Lam nói.
“Được.” Tô Lam xoa đầu Minh An một cái.
Minh An lập tức kéo ghế tới cửa sổ, ngoại trừ chiều cao không đủ, trông cậu bé tựa như một ông cụ non vậy, có gì cũng biết, cũng làm.
Nghe Minh An gọi Tô Lam là mẹ, Linda Lâm lập tức ngây ngẩn!
Cô ta nhìn Tô Lam một cái, rồi lại nhìn Minh An và cả Xuân Xuân đang trong lòng Tô Lam, không nhịn được hỏi: “Tô Lam, hai đứa bé này với cô…”
Tô Lam vừa định trả lời, không ngờ lúc này, Quan Triều Viễn lại cướp lời: “Cô ấy là mẹ của hai đứa con tôi!”
Nghe thấy thế, Linda Lâm không nhịn được sững sốt, ngay cả Tô Lam cũng sững sờ.
Bởi vì những lời này của Quan Triều Viễn sẽ khiến người khác hiểu lầm, cô là mẹ của hai đứa con anh, thế thì cô chính là vợ của anh rồi, mười người thì cũng hết chín người sẽ cho là như thế, thế nhưng sự thật cô chỉ là vợ cũ của anh mà thôi.
“Thật ra tôi là…” Đương nhiên Tô Lam không muốn để Linda Lâm hiểu lầm, mới lên tiếng giải thích. Sau khi Linda Lâm sửng sốt hai giây, cũng lập tức cười lạnh nói: “Thật ra tôi phải nên hiểu từ sớm, vì cô, tổng giám đốc Quan đã đến tìm một người nhỏ bé như tôi mấy lần, hơn nữa còn đích thân hỏi chúng tôi về tình hình của công ty du lịch nhỏ bé này, hoá ta các người… là người một nhà!”
Trong con ngươi Linda Lâm ánh lên sự tức giận vì bị lừa gạt, cũng có chút mất mác vì mộng đẹp tan biến. Tóm lại, giờ phút này cô ta đang vô cùng thất thố, nhưng vẫn giả vờ kiên cường không sao, thật sự đã làm khó cô ta.
“Linda, cô hiểu lầm rồi, thật ra thì…” Tô Lam định nói mình đã ly hôn với Quan Triều Viên rồi, thế nhưng Linda lại không cho cô cơ hội, lạnh lùng nói: “Đủ rồi, không cần giải thích nữa, mặc dù tôi không biết vì sao vợ tổng giám đốc đắt giá của tập đoàn Thịnh Thế lại tới công ty du lịch nhỏ bé của chúng tôi, nhưng tôi đã hiểu được tất cả mọi thứ rồi, tôi còn có việc, xin lỗi không tiếp chuyện được nữa!”
Nói xong, Linda lập tức xoay người đi, cũng không quay đầu lại.
Tô Lam tiến lên đuổi theo hai bước, ban đầu muốn tiếp tục chấp nhận, thế nhưng thấy Linda có vẻ tức giận, sẽ không nghe lời mình nói, cho nên cô vứt bỏ suy nghĩ này.
Hơn nữa, chính bản thân Linda hiểu lầm là vì trong lòng cô ta có ý với Quan Triều Viễn, mình cũng không nói câu gì không nên nói, cô cần gì phải giải thích?
Giờ phút này, Tô Lam cũng không nhịn được có hơi tức giận, tên Quan Triều Viễn thâm sâu này đang lấy cô ra làm bia đỡn được, để một mình cô làm người xấu. Lúc này, Tô Lam vừa quay đầu đã thấy Minh An đứng trước giường bệnh vui vẻ trao đổi với Quan Triều Viễn.