Sau khi mẹ Trần đặt điện thoại xuống mới thở phào nhẹ nhõm nói: “Thư ký Ngải Liên của cậu chủ nói rằng tình hình khẩn cấp sợ phái xe tới không kịp, vậy nên sẽ phái máy bay trực thăng của cậu chủ tới đón cháu, khoảng hơn hai mươi phút nữa là đến.”
Nghe vậy, Tô Lam cũng thở phào nhẹ nhõm. Không ngờ Quan Triều Viễn còn sở hữu cả máy bay trực thăng tư nhân, đúng là nghèo khó đã hạn chế sức tưởng tượng của cô.
Quả nhiên, nửa giờ sau, một chiếc máy bay trực thăng cỡ nhỏ đã đậu ở trước biệt thự, Ngải Liên và phi công tự mình đến đón Tô Lam, mẹ Trần cầm túi đồ cần cho sinh đẻ rồi đỡ Tô Lam lên máy bay.
Máy bay chậm rãi bay lên giữa trời xanh mây trắng, ánh mắt của Tô Lam mờ mịt nhìn xuống biệt thự càng ngày càng nhỏ, trong lòng không khỏi hoang mang.
Bình thường cô không có phản ứng choáng váng sợ độ cao, không biết tại sao hôm nay lại đau đầu cực kỳ, trong lòng cũng hốt hoảng, liệu có phải là phản ứng trước khi sinh hay không.
Thấy Tô Lam căng thẳng, Ngải Liên nắm chặt tay cô an ủi: “Cô yên tâm, tôi đã liên hệ với khoa phụ sản của bệnh viện tốt nhất Giang Châu, bây giờ bác sĩ đã chuẩn bị xong, lát nữa khi hạ cánh đã đưa cô vào phòng sinh luôn!”
“Cảm ơn.” Tô Lam cảm kích nói.
Nếu không có Ngải Liên sắp xếp ổn thỏa, cô không biết nếu thật sự đợi thêm mấy tiếng nữa sẽ xảy ra tình huống thế nào.
Ngải Liên lại cười nói: “Đây là chuyện tôi nên làm, hơn nữa trước khi lên máy bay Tổng giám đốc Quan còn gọi điện thoại dặn dò tôi rằng nếu như bên cô có việc thì lập tức phái máy bay trực thăng tới, tôi chỉ là một thư ký nho nhỏ, không có quyền sử dụng máy bay tư nhân của Tổng giám đốc Quan.”
Nghe vậy, trong lòng Tô Lam đã có được sự an ủi nhất định. Suy cho cùng Quan Triều Viễn cũng coi như có trách nhiệm với đứa con trong bụng cô.
“Anh ấy… bao giờ trở lại?” Mặc dù người anh yêu không phải cô nhưng Tô Lam cũng muốn để anh chứng kiến đứa trẻ ra đời, như vậy trong lòng cô còn có một chút điểm tựa.
Ngải Liên nhanh chóng trả lời: “Hội nghị ở Singapore lần này đã được quyết định từ lâu, Tổng giám đốc Quan nhất định phải có mặt, kéo dài khoảng ba đến bốn ngày.”
Nghe vậy, Tô Lam gật đầu, sau đó bèn nhắm mắt lại. Trong lòng bỗng nhiên trào dâng vô vàn thất vọng, ba đến bốn ngày thì chắc chắn con đã chào đời, anh không thể ở bên cô lúc sinh.1
Nhìn ra được sự thất vọng của Tô Lam, Ngải Liên vội nói: “Có điều cô yên tâm, tôi đã gửi tin nhắn và email cho Tổng giám đốc Quan, chắc là khi máy bay hạ cánh anh ấy sẽ nhận được ngay, có thể về kịp hay không thì còn khó nói.”
“Cảm ơn.” Tô Lam nhắm mắt lại nói một câu.
Sau đó cô bỗng cảm thấy bụng quặn ngày càng nghiêm trọng, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, Tô Lam biết đứa bé thật sự sắp ra.
Nửa giờ sau, máy bay hạ cánh ở bệnh viện có khoa phụ sản tốt nhất Giang Châu, Tô Lam nhanh chóng được đẩy vào phòng sinh.
Ngải Liên và mẹ Trần chờ ở bên ngoài phòng sinh, chờ đã mấy tiếng rồi mà bên trong vẫn không có động tĩnh gì.
Lúc này, cuối hành lang đột nhiên vang lên tiếng giày cao gót ma sát với sàn nhà.
Mẹ Trần vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một người phụ nữ ngoài năm mươi tuổi ăn mặc cao quý và một người phụ nữ trẻ chừng ba mươi tuổi đang đi tới.
“Bà chủ, cô Phương?” Mẹ Trần hơi ngạc nhiên mà nói.
Ngải Liên cũng từng gặp mẹ của Quan Triều Viễn một lần, vậy nên cũng bước lên trước để chào hỏi.
“Tình hình của cô ta thế nào rồi?” Lục Trang Đài quan sát cửa phòng sinh.
“Vẫn chưa biết được tình hình cụ thể.” Ngải Liên trả lời.
Lục Trang Đài nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn Phương Ngọc Hoan ở đằng sau và nói: “Vậy thì chờ xem sao.”
Lục Trang Đài ngồi xuống, Phương Ngọc Hoan ngồi ở bên cạnh bà ấy, Ngải Liên và mẹ Trần vẫn đứng ở đó như cũ.
Một lúc sau, cửa phòng sinh bỗng mở ra, một bác sĩ nữ mặc áo blouse trắng đi ra từ bên trong.
“Ai là người nhà của Tô Lam?” Bác sĩ nữ gọi.
“Bác sĩ, tình hình thế nào rồi?” Lục Trang Đài vẫn ngồi tại chỗ, Ngải Liên bước đến đáp lời.
“Bệnh nhân xuất hiện tình trạng cao huyết áp khi mang thai, rất nguy hiểm, người nhà cần chuẩn bị tâm lý thật tốt!” Bác sĩ nữ nói xong bèn xoay người vào lại phòng sinh.
Nghe vậy, mẹ Trần và Ngải Liên mặt đầy lo lắng.
Ánh mắt Lục Trang Đài lóe lên, trực tiếp dặn dò: “Ngải Liên, cô lập tức về công ty nghĩ cách liên lạc với Triều Viễn, bảo nó mau chóng trở về!”
“Vâng ạ.” Ngải Liên vội vàng đi.
Sau khi Ngải Liên đi, Lục Trang Đài và Phương Ngọc Hoan liếc nhìn nhau, Phương Ngọc Hoan lập tức lấy điện thoại di động ra đi đến một góc để gọi điện.”
Hai phút sau, Phương Ngọc Hoan quay lại, khẽ gật đầu với Lục Trang Đài, sau đó Lục Trang Đài bèn nói với mẹ Trần: “Mẹ Trần, có nhớ những lời trước đó tôi nói với bà không?”
“Tôi…” Mẹ Trần lâm vào khó xử, úp úp mở mở nói không nên lời.
“Cứ làm như lời tôi nói, nếu có sai sót gì, tôi sẽ truy cứu trách nhiệm của bà.” Lục Trang Đài dặn dò.
Lục Trang Đài và Phương Ngọc Hoan cất bước muốn đi, mẹ Trần nhanh chóng nhào tới trước thụp một tiếng quỳ gối trước mặt Lục Trang Đài, nơm nớp lo sợ van xin: “Bà chủ, bà bảo tôi làm trâu làm ngựa cũng được, xin đừng để tôi làm loại chuyện nhẫn tâm như vậy!”
Phương Ngọc Hoan nhíu mày, Lục Trang Đài thấp giọng uy hiếp: “Mẹ Trần, bà làm ở nhà tôi hơn hai mươi năm, bình thường tôi đối xử với bà thế nào? Năm đó ba mẹ bà không có tiền khám bệnh, đều là tôi trợ giúp bà, năm kia con trai bà đánh bạc nợ một số tiền lớn, cũng là tôi giúp bà giải quyết, bây giờ tôi cần dùng đến bà một lần, bà lại nói với tôi cái gì mà nhẫn tâm, hay là bà muốn lấy oán trả ơn?”
“Tôi… bà chủ, tôi không dám.” Mẹ Trần khóc lóc nói.
Lục Trang Đài lại nói: “Đừng quên con trai bà bây giờ vẫn còn ở trong tù, tôi đang cử người tìm quan hệ giúp cậu ta giảm án, lúc này bà cũng đừng mắc phải hồ đồ!”
Lời của Lục Trang Đài đè ngay trên xương sườn mềm của mẹ Trần, bà ấy không còn cách nào chỉ đành phải cúi đầu nói: “Bà chủ, tôi sẽ làm theo như lời bà nói.”
Nghe vậy, trên mặt Lục Trang Đài và Phương Ngọc Hoan nở nụ cười hài lòng, sau đó hai người đi ra khỏi bệnh viện.
Mẹ Trần vô cùng áy náy mà đi đi lại lại ở trước phòng sinh, thỉnh thoảng nhìn sang đầu cầu thang, nhìn xem người mà bà ấy đang đợi có đến hay không.
Cuối cùng mười mấy phút sau, một bóng dáng cao lớn chạy vội từ đầu cầu thang tới.
Anh ta mặc áo khoác lông màu xám, trên mũi đeo một chiếc kính viền vàng, tướng mạo vô cùng nhãn nhặn, chỉ là lúc này đang thở hồng hộc, trên trán toàn là mồ hôi.
“Xin hỏi cậu là Trịnh Hạo phải không?” Mẹ Trần biết đây chính là người mà bà ấy muốn chờ, bèn vội vàng đi tới hỏi.
“Bà là người lúc nãy gọi điện thoại cho tôi à?” Trịnh Hạo vội vàng hỏi.
“Là vừa rồi tôi nhờ một cô y tá gọi hộ, cậu tới rồi thì tốt quá.” Mẹ Trần mau chóng nói.
“Bây giờ Tô Lam thế nào rồi?” Trịnh Hạo lo lắng nhìn vào phòng sinh.
“Bác sĩ nói khó sinh, tôi là bảo mẫu chăm sóc Tô Lam, Tô Lam nói… mẹ của con bé bị bệnh, em gái còn nhỏ, không được việc, bây giờ bên cạnh con bé không có ai có thể tin tưởng được, nghĩ tới nghĩ lui… chỉ có thể mời cậu tới giúp đỡ.” Mẹ Trần nói ra những lời mà trước đó Lục Trang Đài dạy bà ấy, nhưng có lẽ là quá căng thẳng nên nói chuyện lắp ba lắp bắp.”
Trịnh Hạo cũng không nghi ngờ, bởi vì dù sao bây giờ cũng là lúc đang căng thẳng, bảo mẫu này sợ phải gánh trách nhiệm cũng có thể hiểu được.
“Vậy… chồng cô ấy đâu?” Trịnh Hạo đi tới đi tới hai vòng, rồi đột nhiên hỏi.1