“Không… không cần, đang là đầu tháng, nhiều tài liệu cần báo cáo, chiều gặp nhé.” Tô Lam nói xong vội vàng cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tô Lam liếc mắt nhìn căn phòng nhỏ của mình.
Chăn đệm lộn xộn, quần áo vứt bừa trên đất, còn có hơi thở nam tính của đàn ông.
Tô Lam vội vàng liếc nhìn căn phòng nhỏ của mình, thấy con sói hung ác kia đã biến mất mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô vật lộn mãi mới thức dậy được, cúi đầu nhìn một cái, khuôn mặt lập tức đỏ lựng, bởi vì trên cổ, trên ngực toàn là những dấu hôn xanh tím.
Tô Lam lại thầm nguyền rủa tên khốn Quan Triều Viễn kia, bộ dàng cô thế này thì sao ra ngoài được nữa?
Tô Lam ảo não quấn khăn đi vào nhà tắm, mở vòi hoa sen, hơn nửa giờ sau mới đi ra.
Cũng may là tắm nước nóng xong cơ thể cô thấy thoải mái hơn rất nhiều, ngồi trước giường, lấy khăn lau tóc, cô chợt thấy bên cạnh gối có thứ gì đó tỏa sáng lấp lánh.
Tô Lam vừa nhìn thấy thì không khỏi nhíu mày.
Vì hóa ra bên cạnh chiếc gối lại là tín vật định tình của ông bà Lý, một chiếc ghim cài áo có xuất xứ từ hoàng gia Anh.
Tô Lam cầm cái ghim lên, ngẩng đầu nhìn về phía cửa, trong lòng thầm nghĩ: Chẳng lẽ anh cố tình để quên ở chỗ cô?
Nhưng nhìn lại thì thấy nó được đặt ngay ngắn cạnh gối, nếu nói Quan Triều Viễn để quên thì không hợp lý cho lắm, chẳng lẽ là muốn tặng cô sao?
Nghĩ đến đây, tuy rằng trong lòng Tô Lam khinh thường những vẫn hơi hỗn loạn.
Những gì anh nói trong bữa tiệc vẫn còn văng vẳng bên tai, anh nói sẽ tặng cái ghim này cho người mình yêu, chẳng phải người anh yêu là Phương Ngọc Hoan sao? Bây giờ lại đặt cái ghim cạnh gối của cô là có ý gì?
Chẳng lẽ muốn nói cô mới là người anh yêu? Không đúng, nếu cô là người anh yêu vậy sao anh lại ly hôn với cô?
Chẳng lẽ vì chuyện tối qua nên anh cảm thấy ăn năn, muốn dùng cái ghim này để chuộc tội? Nghĩ đến đây, người Tô Lam nóng lên, cô ném cái ghim trong tay xuống giường.
Sau khi ăn tạm mấy thứ linh tinh, thấy thời gian không còn nhiều nữa, Tô Lam nhìn quanh tủ thì thấy một chiếc áo sơ mi cao cổ, có thể che đi những dấu xanh tím trên cổ.
Cô soi gương thấy một bên má vẫn còn hơi ửng đỏ, đây cũng là kiệt tác của Quan Triều Viễn tối hôm qua, cô chỉ có thể thoa một chút kem che khuyết điểm để che, sau đó kéo lê thân thể đã nhũn như sợi bún ra khỏi cửa…
Văn phòng chủ tịch Tập đoàn Thịnh Thế.
Reng reng…
Điện thoại nội bộ vang lên, Quan Triều Viễn đang vùi đầu làm việc, bấm loa ngoài để nghe, đầu vẫn không ngẩng lên.
“Tổng giám đốc Quan, luật sư Quan đến rồi.” Thư ký Ngải Liên bên ngoài nói.
“Cho cậu ấy vào.” Quan Triều Viễn nói xong thì cúp điện thoại.
Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ đẩy cửa đi vào.
Quan Triều Viễn vẫn đang vùi đầu trong đống tài liệu, Quan Khởi Kỳ bước đến bàn làm việc, đặt một chiếc hộp sắt tinh xảo lên bàn, cười nói: “Trà Long Tĩnh cực ngon của một người bạn, mang về từ Hàng Châu.”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn đóng tập tài liệu lại, ngẩng đầu, cười nhạt nói: “Đến để hối lộ anh đấy hả?”
“Sao anh nói khó nghe thế, đây là quà em biếu anh.” Quan Khởi Kỳ cười hì hì, sau đó ngồi xuống đối diện với Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn ngả người về phía sau, dựa vào ghế xoay, híp mắt hỏi: “Em là người bận rộn, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới tìm anh?”
Quan Khởi Kỳ thấy tâm trạng của Quan Triều Viễn có vẻ rất tốt, nở nụ cười: “Chẳng phải là vì em nghĩ anh vẫn còn tức giận chuyện lần trước hay sao? Cho nên hôm nay em cố ý đến để giải thích, nhưng xem ra là em suy nghĩ nhiều rồi.”
Nghe vậy, mặt Quan Triều Viễn hơi nhăn lại, anh cảnh cáo: “Trước kia em không biết Tô Lam là người của anh, giờ đã biết rồi, anh hy vọng sau này em cách xa cô ấy một chút!”
Mấy chữ cuối cùng phát ra từ kẽ răng của Quan Triều Viễn, có thể thấy anh khá quan tâm đến chuyện này.
Quan Khởi Kỳ do dự một lúc, cười nói: “Chẳng phải hai người ly hôn rồi sao? Xem ra anh vẫn chưa bỏ được cô ấy, chẳng trách lâu vậy rồi mà anh chưa kết hôn với Phương Ngọc Hoan, hóa ra đây chính là nguyên nhân.”
“Hôm nay em nói hơi nhiều đấy.” Quan Triều Viễn lập tức trầm mặt.
“Được, được, em không nói nữa, thế được chưa?” Quan Khởi Kỳ vội vàng xua tay.
“Đừng tưởng anh không biết tính tình tên nhóc em ra sao, em với Tưởng Vân lúc nóng lúc lạnh, nếu như em muốn tìm một người để chơi đùa, lấp đầy khoảng trống tình cảm thì anh cũng chẳng xen vào làm gì, nhưng người này tuyệt đối không thể là Tô Lam!” Sắc mặt Quan Triều Viễn vô cùng nghiêm túc.
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ sờ mũi, sau đó nói đầy vẻ bất cần đời: “Anh yên tâm, em sẽ không nhặt lại đồ anh không cần.”
“Tốt nhất là thế.” Nghe được lời đảm bảo của Quan Khởi Kỳ, sắc mặt Quan Triều Viễn trở nên tốt hơn rất nhiều.1
“Vậy em đi trước đây, chiều em còn có phiên tòa.” Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ đứng lên nói.
“Tối rảnh thì đi uống một ly với anh!” Bỗng nhiên Quan Triều Viễn nói.
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ hơi sửng sốt, sau đó nhìn mặt Quan Triều Viễn, sờ cằm nói: “Em phát hiện hôm nay tâm trạng anh rất tốt!”
“Chẳng lẽ em muốn tâm trạng anh phải ủ rũ cả ngày sao? Được rồi, còn không mau về chuẩn bị, phiên tòa chiều nay kiểu gì cũng thua cho xem!” Quan Triều Viễn lập tức ra lệnh tiễn khách.
“Anh họ, sau này anh có nguyền rủa em cái gì cũng được, nhưng đừng nguyền rủa em thua kiện.” Quan Khởi Kỳ nói với Quan Triều Viễn rồi xoay người rời đi.
Sau khi Quan Khởi Kỳ đi, Quan Triều Viễn cầm điện thoại, cẩn thận mở album ảnh ra xem.
Trong điện thoại là tấm ảnh một người phụ nữ đang ngủ, đầu tóc rối bù, ôm gối ngủ rất say, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, giống như đang bị ai ăn hiếp.
Ngón tay của Quan Triều Viễn khẽ chạm vào màn hình điện thoại, khuôn mặt của người phụ nữ ửng đỏ, đó là do hôm qua trong lúc tức giận anh đã đánh cô.
Cô luôn như vậy, rất không nghe lời, hành động tùy hứng, lúc nào cũng chống đối lại anh, cho tới bây giờ chưa từng nghe lời anh lần nào.
Tối hôm qua, anh chỉ muốn dạy cho cô một bài học nhỏ, nhưng cô cứ luôn mồm trù ẻo anh, cho đến khi ngất vẫn không chịu khuất phục.
Cô chính là một con mèo hoang hung dữ, bởi vì anh không thuần phục được cô nên mới tức giận, thậm chí là nổi nóng. Nhưng sau khi sự việc qua đi, anh lại thấy cô rất đáng yêu, không khỏi cảm thấy hối hận về những gì anh đã làm với cô.
Nhưng khi chuyện xảy ra thêm một lần nữa, cô vẫn không nghe lời, còn anh thì vẫn tức giận như cũ, mỗi lần đều như vậy, lặp lại thành một cái vòng luẩn quẩn.
Anh muốn gọi điện thoại cho cô nhưng không biết phải nói gì cho phải? Đương nhiên một người kiêu ngạo cho anh sẽ không nói được mấy lời nhẹ nhàng, còn cô sẽ giống như tối qua, không chịu khuất phục, giờ gọi điện chắc là chẳng nói được lời nào hay ho.
Nhưng mà hôm nay tâm trạng của anh thực sự rất tốt, mặc dù hôm qua chỉ ngủ hai tiếng, nhưng vẫn bắt tay vào làm việc với tinh thần vô cùng phấn chấn.
Anh sợ rằng tối nay anh lại không kiềm chế được bản thân mà đến gặp Tô Lam, nên mới cố ý hẹn Quan Khởi Kỳ đi uống rượu, hy vọng mình có thể chịu đựng được vài ngày rồi mới đi gặp cô, dẫu sao làm vậy sẽ là anh đang hạ mình, giống như không có cô thì không được. Ngoài ra anh còn sợ cô lại chọc giận anh, đến lúc đó nói không chừng anh sẽ lại khiến cô “thương tích đầy mình”.