Trông thấy Quan Triều Viễn đưa tiền cho Tô Mạnh Cương, Tô Lam bước tới và định giật tiền lại, nhưng tiền đã đến tay, Tô Mạnh Cường dễ gì chịu nhả ra. Ông ta nhanh như chớp nhét xấp tiền vào trong ngực áo.
Tô Lam khinh bỉ nói: “Không được đưa tiền cho ông ta!”
Tô Mạnh Cương tự hào nói với Tô Lam: “Cái này là con rể của tao cho tao, tục ngữ có câu, có con gái tốt không bằng có chàng rể quý. Đẻ ra đứa con gái như mày thật là thất bại, tao thà đẻ ra con rể cưng của tao còn sướng hơn!”
“Phải không? Con rể cưng.” Tô Mạnh Cương khúm na khúm núm nói với Quan Triều Viễn.
Anh lạnh nhạt nói: “Sau này ông không được làm phiền Tô Lam nữa. Sau này có chuyện gì thì cứ đến Thịnh Thế tìm tôi.”
Tô Mạnh Cương mừng rỡ đáp: “Được, được, tôi nhất định sẽ đến công ty của cậu để mở mang kiến thức.”
Nghe vậy, Tô Lam quay mặt đi, tức giận khoanh hai tay trước ngực.
Quan Triều Viễn cũng không còn kiên nhẫn với Tô Mạnh Cương nữa: “Ông có thể đi được rồi.”
“Tạm biệt con rể cưng.” Ông ta cầm tiền vui vẻ rời đi.
Sau khi Tô Mạnh Cương rời đi, Tô Lam như muốn phát điên, nhưng thấy ở đây đông người như vậy nên cô cố gắng kiềm chế. Vì cơn giận dữ vẫn sục sôi nên cô xoay người bước nhanh vào phòng làm việc của mình. Tô Lam cáu kỉnh ngồi trên ghế sô pha, Quan Triều Viễn cũng đi theo cô vào trong. Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của cô, anh xoay người đóng cửa phòng lại.
Quan Triều Viễn vừa bước tới sô pha, Tô Lam đã ngoảnh đầu hỏi: “Tại sao anh lại đưa tiền cho ông ta? Anh không biết ông ta là đồ khốn nạn sao?”
Anh ngồi trên sô pha nhẫn nại khuyên nhủ cô: “Dù sao ông ta cũng là ba ruột của em. Hiện tại em đang làm ăn kinh doanh, vụ xì căng đan này chẳng những ảnh hưởng đến hình ảnh của em, mà còn sẽ tác động tiêu cực đến sự phát triển của công ty trong tương lai.”
Nhưng bây giờ sao Tô Lam có thể thông cảm những điều này chứ? Nước mắt giàn giụa, cô xúc động nói: “Anh có biết em và em gái lúc còn nhỏ đã phải sống khổ sở như thế nào không? Em nhớ có một lần phải nộp học phí, không còn cách nào khác nên em phải đến tìm ông ta đòi tiền, nhưng ông ta đã làm gì? Ông ta đang đưa con của Hồ Tinh ăn tiệc ở bên ngoài, em chỉ xin ông ta một trăm đồng nhưng ông ta nhất quyết không cho, còn đốn mạt đến mức tát em một cái và gắt gỏng nói rằng tao không phải là ba của mày… Kể từ lúc đó, em luôn tự nhắc nhở bản thân rằng, ba của mình đã chết rồi, sau này em sẽ vĩnh viễn không nhận người ba này!”
Thấy Tô Lam khóc rất thảm thiết, Quan Triều Viễn nhíu mày thật chặt, sau đó lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô. Khi tâm trạng của cô khá lên một chút, Quan Triều Viễn mới nói: “Bây giờ cũng đâu phải là bắt em nhận ông ấy, chỉ là giúp đỡ cho ông ta một ít tiền để ông ta sau này không đến làm phiền em nữa mà thôi.”
Tô Lam tức giận đáp: “Em thà không làm công việc này chứ không muốn cho ông ta một xu nào! Vả lại anh không biết đấy thôi, Tô Mạnh Cương là một kẻ tham lam, hôm nay anh cho ông ta một trăm đồng, ngày mai ông ta sẽ xin anh hai trăm đồng, ngày mốt sẽ lại muốn anh đưa cho ông ta năm trăm đồng!”
Anh nắm vai cô, dịu dàng an ủi: “Sau này cứ để anh xử lý chuyện của Tô Mạnh Cương, chắc chắn sẽ không để em phải buồn phiền đâu!”
Nghe vậy, Tô Lam rất cảm động, sau đó cô tựa đầu vào vai của Quan Triều Viễn. Đây là lần đầu tiên cô thấy ân hận ở trước mặt anh: “Anh nói xem, sao đời của em lại thành ra thế này chứ? Ai cũng có gia đình hạnh phúc, có ba mẹ nâng niu, yêu thương, nhưng tại sao em lại có một người ba như vậy? Từ bé đến lớn không đoái hoài gì đến mẹ con em, bây giờ lại còn gây phiền phức cho mẹ con em, khiến chúng em hết lần này đến lần khác phải mất mặt.” Lần đầu tiên Tô Lam cảm thấy ray rứt trước mặt Quan Triều Viễn.
Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của Tô Lam, anh cau mày, trong lòng cũng cảm thấy rất đau xót. Anh vỗ về lưng của cô, mỉm cười nói: “Ấn tượng của em ở trong anh đó chính là một cô gái không ngừng vươn lên, anh thật sự chưa từng thấy em hối hận như thế này.”
Nghe vậy, Tô Lam giật lấy chiếc khăn trên tay anh, lau đi nước mắt rồi nói: “Em cũng là phụ nữ, cũng yếu đuối mỏng manh mà, không được sao? Sau này anh đừng nghĩ em rất kiên cường nữa nhé, thật ra em cũng cần được an ủi và chở che.”
Nghe những lời này, Quan Triều Viễn biết tâm trạng của cô đã khá hơn, vì vậy anh véo mũi cô nói: “Anh tưởng em là cỏ dại ở bên đường, không sợ gió mưa, càng không ngại bụi bặm, dù hoàn cảnh nào cũng có thể sinh sôi nảy nở chứ.”
Tô Lam dùng đôi mắt ngấn lệ liếc xéo Quan Triều Viễn một cái: “Sao em chưa nghe ai nói không thích bông hoa xinh đẹp mà chỉ thích ngọn cỏ dại ven đường nhỉ.”
Quan Triều Viễn nhướng cao mày, cố ý trêu chọc Tô Lam: “Có lẽ người đó đều đã từng chiêm ngưỡng và ngửi qua tất cả các loài hoa, cảm thấy chúng cũng thường thôi và không thú vị bằng cỏ dại ven đường.”
Nghe vậy, Tô Lam tức giận vươn tay nắm lấy cà vạt của anh, hung hăng kéo về phía trước, giận dỗi chất vấn: “Anh nói gì? Anh đã chiêm ngưỡng và ngửi qua tất cả các loài hoa rồi à? Rốt cuộc anh đã từng ngửi hoa gì? Mau thành thật khai báo, nói không chừng tâm trạng em vui thì sẽ có thể thả anh đi đấy!”
“Ngửi thì cũng đã ngửi rồi, bây giờ anh kể với em thì cũng có tác dụng gì đâu? Dù sao bây giờ em cũng đã lên thuyền rồi, muốn quay về bờ cũng không được nữa đâu.” Quan Triều Viễn giang hai tay, nhe răng trắng cười hì hì, trông nham nhở vô cùng.
Tô Lam tức giận đẩy anh ra: “Em cứ thấy lạ là sao anh gấp gáp đi đăng ký kết hôn như vậy, thì ra là muốn lừa em lên thuyền!”
Nói xong, Tô Lam đứng lên, nghiêng người đi tới kéo rèm lại. Nhưng Quan Triều Viễn đã vòng tay giữ lấy eo cô, khiến cả người của cô bị mất thăng bằng, nghiêng sang một bên và ngồi lên đùi anh. Anh cười ngỏn ngoẻn ôm lấy cô, cô bỗng nhớ ra hôm nay không được. Thấy anh không chịu buông mình ra, cô nhăn nhó mắng: “Mau buông em ra!”
“Không buông!” Quan Triều Viễn mỉm cười nhìn cô, nhất quyết không chịu thả cô ra.
Tô Lam đỏ mặt: “Buông em ra, mọi người đều đang ở bên ngoài đấy!”
Anh vẫn tươi cười và dõng dạc nói: “Bọn họ biết vợ chồng chúng ta có chuyện cần nói nên sẽ không vào đây đâu.”
Tô Lam biết mình không thể lay chuyển được anh nên chỉ đành hạ giọng nỉ non hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi, anh phải đi làm rồi nhỉ?”
Anh bình thản đáp: “Không sao, anh là tổng giám đốc mà, hôm nay anh cho bản thân nghỉ phép một tiếng đồng hồ.”
Nghe đến đây, Tô Lam căng thẳng đến mức không biết phải làm thế nào. Lúc này, anh đột nhiên lật người đè cô xuống ghế sô pha. Cô khẽ kêu lên một tiếng nhưng đã lập tức bị anh dùng miệng chặn lại.
Trời ạ, anh đang làm gì ở đây vậy, đây không phải là văn phòng làm việc của cô sao? Huống hồ gì Kiều Tâm và Lâm Minh đang ở bên ngoài, lỡ như có người đi vào nhìn thấy thì phải làm sao đây? Cho dù không có ai vào, thì người bên ngoài cũng sẽ đoán ra hai vợ chồng cô đang làm chuyện nhạy cảm.
Tô Lam đẩy vai Quan Triều Viễn, nhưng anh lại hoàn toàn phớt lờ. Trái lại, cô càng đẩy anh, anh lại càng thêm phấn khởi, cuối cùng Tô Lam cũng không dám nhúc nhích, bởi vì cô sợ phát ra tiếng động lớn sẽ làm người bên ngoài nghe thấy.