Ở góc độ khác, nếu như hôm nay ở vị trí của Trịnh Hạo thì bản thân cô chắc chắn cũng khó mà đưa ra lựa chọn.
Đối với Trịnh Hạo, trong lòng Tô Lam vẫn đánh giá cao anh ta. Anh ta không phải người xấu, hơn nữa cũng là một người có tinh thần trọng nghĩa.
Tuy nhiên, hiện tại cô lại không biết phải khuyên giải an ủi anh ta như thế nào. Tô Lam đưa tay ra muốn vỗ vào vai của Trịnh Hạo.
Tuy nhiên, cô lại cảm thấy có chút không thích hợp. Dù sao hiện tại cô vẫn đang giữ khoảng cách với anh ta, dù sao hiện tại anh ta vẫn là em rể của bản thân cô, những lời nói khó nghe của Tô Yên cô đã nghe đủ rồi. Sau đó, Tô Lam lại thu tay về, nhìn Trịnh Hạo đang khóc rưng rức, cô nói: “Tôi biết anh đang khó chịu trong lòng, có lẽ khóc rồi sẽ cảm thấy tốt hơn. Tôi thấy Tô Yên với Chi Chi không bị nguy hiểm đến tính mạng, anh bình tĩnh điều chỉnh lại tâm trạng rồi hẵng bước vào.”
Nói xong, Tô Lam xoay người muốn xuống xe.
Trịnh Hạo lại ngẩng đầu lên rồi nói: “Tô Lam, cô nói xem tôi phải làm sao đây?”
Nghe thấy vậy, Tô Lam hơi cau mày rồi nói: “Đây là chuyện riêng của anh, tất nhiên anh phải tự mình quyết định, chỉ là tôi khuyên anh tốt nhất nên suy nghĩ cho kỹ, không nên khiến người khác và chính bản thân anh phải chịu những tổn thương không đáng có.”
Nói rồi, Tô Lam quyết định dứt khoát quay người xuống xe. Cô nhanh chóng đi đến khoa cấp cứu, trong lòng cô lại vô cùng mâu thuẫn: Nói thật lòng, cô hy vọng Trịnh Hạo có thể giúp Tô Yên ổn định trước, dù sao hiện tại tâm trạng của Tô Yên không tốt, đã đến mức phát điên, cãi nhau ầm ĩ có thể dẫn đến chết người. Còn về Chi Chi, cô bé vẫn còn nhỏ như vậy, thực sự không thể chịu đựng được những dày vò đau đớn.
Tuy nhiên, nếu như Trịnh Hạo thỏa hiệp với Tô Yên, bản thân anh ta cũng không thoải mái. Ngày nào cũng ở trong một bầu không khí ngột ngạt khó chịu như vậy sớm muộn cũng khiến con người ta phát điên.
Tô Lam biết rằng mình không thể kiểm soát được hướng phát triển của chuyện này, cho nên cô chỉ nặng nề lắc đầu, không muốn nghĩ nhiều nữa. Tuy nhiên hôm nay cũng có một điều đáng mừng: Người thân của cô đều không sao cả.
Tô Lam đứng ở cửa phòng cấp cứu liếc mắt nhìn vào trong trước. Tô Yên và Chi Chi đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ đang kiểm tra kỹ càng cho bọn họ.
Ánh mắt của Tô Yên rất tàn nhẫn, vẻ mặt cứng đờ, mà đôi mắt to tròn của Chi Chi lại vô cùng đờ đẫn, khiến người ta cảm thấy vô cùng thương xót.
Nhìn thấy bọn họ không bị nguy hiểm đến tính mạng, Tô Lam cũng yên tâm phần nào.
Cô không hề bước vào bên trong bởi vì cô biết rằng Tô Yên đã hiểu lầm cô một cách sâu sắc, cô bước vào trong đó chỉ khiến cho Tô Yên càng thêm phản cảm, nói không chừng tâm trạng của cô ta bị kích động rồi lại dẫn đến những xung đột không đáng có.
Sau đó, Tô Lam quay người bước đến một phòng cấp cứu khác.
Sắc mặt của Sở Thanh Diên trắng bệch, bà đang nằm trên giường, bác sĩ vừa mới đo huyết áp cho bà ấy xong.
Tô Mạnh Cương đứng trước giường bệnh vội vàng hỏi bác sĩ: “Bác sĩ, bà ấy thế nào rồi?”
“Cảm xúc bị kích động trong chốc lát, huyết áp tăng cao, hiện tại đã giảm xuống rồi, không còn đáng ngại. Về nhà chú ý nghỉ ngơi và chú ý đến cảm xúc.” Nói dứt lời, bác sĩ cầm máy đo huyết áp lên rồi rời đi.
Sau khi bác sĩ rời khỏi, Tô Mạnh Cương có cơ hội để thể hiện, cầm cốc nước lên rồi nói: “Sở Thanh Diên, uống chút nước đi!”
“Tôi không muốn uống.” Sở Thanh Diên quay mặt đi, vừa ghét bỏ vừa bất lực.
“Bà uống một hụm thôi, tôi vừa mới đi xem thử rồi, Yên Yên với Chi Chi không sao, bà yên tâm đi!” Tô Mạnh Cương cố chấp đưa cốc nước đến trước mặt của Sở Thanh Diên, không uống cũng không được.
Nhìn thấy cảnh tượng này, Tô Lam tức giận bước vào trong, nói với thái độ chán ghét: “Ông nghe không rõ à? Mẹ tôi không muốn uống nước!”
Nhìn thấy Tô Lam đột nhiên bước vào, Tô Mạnh Cương lại càng lúng túng và nói: “Đứa trẻ này, sao con có thể nói chuyện với người lớn như vậy?”
Tô Lam không để ý đến ông ta, bước lên trước nắm chặt lấy tay của Sở Thanh Diên, cau mày hỏi: “Mẹ, mẹ đỡ hơn chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Sở Thanh Diên đáp lại.
“Dìu mẹ đi xem mấy đứa nó.” Sở Thanh Diên lại nói tiếp.
“Vâng.” Tô Lam gật đầu, sau đó cô đỡ Sở Thanh Diên đứng dậy, đi đến phòng bệnh của Tô Yên và Chi Chi.
Vừa mới đi đến cửa phòng bệnh, Tô Lam và Sở Thanh Diên đã nhìn thấy Trịnh Hạo đang ngồi trước giường bệnh của Tô Yên, hai người không khỏi dừng bước.
“Tô Yên, tôi vừa gọi điện cho luật sư, bảo anh ta rút đơn lại ngay lập tức.”
Nghe thấy câu nói này, cả Sở Thanh Diên và Tô Lam đều ngạc nhiên.
Tô Yên đang quay mặt nhìn chỗ khác nghe vậy cũng vô cùng ngạc nhiên, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía của Trịnh Hạo, ánh mắt cũng rạng rỡ hơn lúc trước.
“Ý anh là anh không ly hôn với em?” Tô Yên hỏi với vẻ không thể tin được.
Trịnh Hạo gật đầu rồi nói: “Không ly hôn nữa.”
Sau khi được xác nhận, Tô Yên lập tức ngồi dậy, vui mừng nắm lấy tay của Trịnh Hạo đặt lên mặt mình, cảm động nói: “A Hạo, em biết anh sẽ không khoanh tay đứng nhìn em với Chi Chi nhảy vào chỗ chết, anh không độc ác như vậy!”
Trịnh Hạo không nói gì, Tô Lam không nhìn rõ biểu cảm trên mặt anh ta. Nhưng cho dù không nhìn thấy, cô vẫn có thể tưởng tượng ra nỗi khốn khổ của anh ta trong lúc này.
Chi Chi ở bên cạnh đang ngồi trên giường, vẻ mặt uể oải, ánh mắt thờ ơ nhìn bố, rồi lại nhìn mẹ. Từ đầu đến cuối trên khuôn mặt cô bé vẫn không có chút cảm xúc nào. Đây là một gia đình ba người không có tình yêu. Lúc này Tô Lam vô cùng hối hận: Năm đó nếu như không phải cô đã lôi kéo Tô Yên đi tìm Trịnh Hạo bắt anh ta chịu trách nhiệm, có lẽ hiện tại bọn họ cũng không phải trải qua những tháng ngày như vậy. Tuy nhiên thời gian lại chẳng thể quay lại được, hiện tại cô có hối hận đến chết cũng chẳng có tác dụng.
Lúc này, Tô Yên ngẩng mặt lên nói với Trịnh Hạo: “A Hạo, em với Chi Chi đều không sao, chúng ta về nhà được không? Bây giờ em muốn về nhà.”
Trịnh Hạo ngơ ngác gật đầu, coi như đồng ý.
“Vậy anh mau chóng làm thủ tục xuất viện cho em với Chi Chi đi.” Tô Yên thúc giục.
“Được.” Trịnh Hạo nói một tiếng được, sau đó quay người đi ra ngoài. Nhìn thấy Sở Thanh Diên và Tô Lam đang đứng trước cửa, anh ta gật đầu, bước ra ngoài với vẻ mặt không cảm xúc.
Sau đó, Tô Lam lại đỡ Sở Thanh Diên bước vào phòng bệnh.
“Yên Yên.” Sở Thanh Diên bước lên trước rồi xoa đầu con gái. Mặc dù bà vẫn còn hơi tức giận trong lòng, nhưng đối với tình cảnh này trong lòng bà lại càng bị kích động nhiều hơn.
“Mẹ, con xin lỗi, con đã làm mẹ phải lo lắng rồi.” Tô Yên vùi đầu vào lòng Sở Thanh Diên, những giọt nước mắt hạnh phúc không ngừng tuôn rơi.
“Sau này đừng làm những chuyện ngốc nghếch như vậy nữa.” Sở Thanh Diên chỉ nói một câu như vậy, tay bà không ngừng xoa đầu con gái.
“Vâng.” Tô Yên ngoan ngoãn gật đầu.
Tô Lam đứng trước cửa sổ, nhìn những cảnh tượng này với ánh mắt lạnh lùng, như thể cô chỉ là một người ngoài vậy.
Mặc dù vừa nãy cô cũng vô cùng lo lắng cho Tô Yên, nhưng giữa hai người bọn họ không thể thân thiết như trước nữa.
Tô Lam nhận thấy Chi Chi đang ngồi trên giường bệnh và cảm thấy cô bé có điều gì đó không ổn.
Nhưng nhìn mẹ của cô bé là Tô Yên ở bên cạnh, Tô Lam vẫn không bước tới để tìm tình hình của Chi Chi lúc này, bởi vì Tô Yên có lẽ sẽ nói rằng bản thân cô không trông mong gì tốt đẹp cho cô ta, cô thực sự không muốn cô với cô ta lại tiếp tục tổn thương lẫn nhau. Lúc này Tô Yên mới ngẩng đầu lên, liếc nhìn Tô Lam một cái rồi chế nhạo: “Đột nhiên A Hạo không chịu ly hôn với em, chúng em làm hòa rồi, có phải chị rất thất vọng không?”