Nhìn thấy biểu cảm trông chờ của Tô Lam, bên môi Quan Triều Viễn nhếch lên một nụ cười, sau đó đưa tay kéo cô vào trong lòng mình, vuốt mái tóc của cô, nói trầm lắng: “Là thật, đừng để anh nói ra những lời sến sẩm kia, bởi vì anh cũng sẽ nổi da gà.”
Nghe vậy, Tô Lam đang ghé vào trước ngực Quan Triều Viễn không nhịn được mà bật cười.
“Cười cái gì? Lời anh nói đều là thật. Cũng không biết tại sao, gần đây anh cảm thấy mình lại trở thành thằng oắt con mắt mũi chưa sạch, mấy giờ không thấy em đã nhớ em, hơn nữa còn sẽ nói những lời mà bình thường nghe đã thấy sến để dỗ em vui, bây giờ em chính là da tóc da thịt của anh, nếu như còn rời khỏi anh nữa, chắc chắn anh sẽ mình đầy thương tích.” Nói xong, Quan Triều Viễn lại ôm Tô Lam chặt hơn.
Tô Lam không ngờ anh cũng sẽ nói ra những lời cảm tính như vậy, sau khi cảm động trong lòng, cô ngẩng đầu lên nghịch ngợm sờ cái cằm có một chút râu lún phún của anh và nói: “Còn nói sẽ không nói những lời sến sẩm, những lời này của anh đâu chỉ sến sẩm, mà trực tiếp khiến xương cốt của em giòn tan luôn!”
Nghe vậy, bàn tay lớn của Quan Triều Viễn bèn sờ soạng lên người cô: “Thật sao? Vậy để anh kiểm tra thử xem.”
Anh khiến toàn thân cô rất nhột, Tô Lam cười đẩy anh một cái: “Đừng nghịch nữa, nhột chết mất!”
“Vậy để anh giúp em hết nhột.” Vừa nói, Quan Triều Viễn vừa muốn nghiêng người tới.
Tô Lam vội vàng ôm lấy cánh tay anh xin tha: “Được rồi, còn năm ngày nữa là chúng ta tổ chức đám cưới, anh vẫn nên nghỉ ngơi dưỡng sức thì hơn.”
Nghe thấy lời này, lông mày của Quan Triều Viễn nhíu lại: “Dưỡng sức cái gì, nghỉ ngơi cái gì?”
Mặt Tô Lam đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Chẳng lẽ anh muốn phụ đêm tân hôn của chúng ta?”
Nghe vậy, khóe môi Quan Triều Viễn nhếch lên một nụ cười: “Hình như em có chút coi thường anh, cho dù mấy ngày này anh không nghỉ ngơi dưỡng sức thì anh vẫn có thể để em trải qua một đêm tân hôn khó quên như thường.”
“Đáng ghét!” Tô Lam đẩy anh một cái rồi quay lưng lại nằm xuống.
Quan Triều Viễn đưa tay ôm lấy eo cô: “Em không tin năng lực của anh?”
“Em tin, em tin, nhưng mà nặng lực của em không được mạnh. Em cần nghỉ ngơi lấy lại sức.” Tô Lam vội vàng nói.
Đương nhiên cô biết năng lực của Quan Triều Viễn, nhưng cô có chút không chịu nổi là sự thật. Cô cảm thấy mấy hôm nay có đôi khi ban ngày bước đi như giẫm trên bông, chắc chắn là do nhu cầu ban đêm của anh quá dồi dào gây nên, xem ra sau này cô phải rèn luyện sức khỏe thật cẩn thận, bằng không thật sự là không theo kịp bước tiến của anh.
Nghe thấy cô đã chịu thua, Quan Triều Viễn bèn cười nằm xuống sau lưng cô: “Vậy hôm nay tha cho em trước.”
Lúc này Tô Lam mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, cô lại nghĩ đến chuyện của mẹ, lông mày khẽ nhíu lại, tiếp đó thử thăm dò: “Triều Viễn.”
“Hử?” Quan Triều Viễn đã nhắm mắt lại chỉ nhẹ giọng hử một tiếng, xem như là đáp lại.
“Em từng đi bệnh viện khuyên mẹ em, bà sợ để điều dưỡng chăm sóc ba anh, đến lúc mẹ anh tới sẽ không buông tha, em thấy hay là anh đi khuyên thử ba anh xem sao?” Tô Lam nói chuyện rất cẩn thận, bởi vì Quan Triều Viễn quá hiểu cô, cô không muốn để cho anh biết phỏng đoán của mình, lỡ như chuyện đó là thật, chỉ sợ là Quan Triều Viễn sẽ dỡ mái nhà mất.
“Được.” Có lẽ là Quan Triều Viễn đã mệt, thế nên chỉ đáp lại một chữ “Được”.
Lúc này, Tô Lam quay đầu nhìn một cái, chỉ thấy anh đã nhắm mắt lại, cô bèn giơ tay đẩy anh một cái: “Anh đừng quên đấy.”
“Yên tâm, sẽ không đâu.” Quan Triều Viễn nói xong thì hít thở đều đều.
Tô Lam biết anh đã ngủ thiếp đi, vậy nên cũng không nói thêm gì nữa.
Buổi chiều hôm sau, Quan Triều Viễn tan làm trở về.
Tô Lam đang ôm Xuân Xuân chơi đùa bèn hỏi: “Anh đã nói với ba anh chuyện của em chưa?”
“Nói rồi.” Quan Triều Viễn quay người đưa cặp tài liệu cho mẹ Trần.
“Thế nào?” Tô Lam vội hỏi.
Cô rất muốn mẹ nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi đó.
“Ba anh bảo ngày mai sẽ để mẹ em trở về.” Quan Triều Viễn vừa trả lời vừa đưa tay ôm lấy Xuân Xuân.
Nghe vậy, Tô Lam hé miệng cười một tiếng, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam đi bệnh viện thăm Quan Danh Sơn, tiện thể đón mẹ đi luôn.
Quan Danh Sơn thấy Tô Lam thì vẫn hiền lành khách sáo như cũ, sau khi Tô Lam nói ra mục đích đến, rõ ràng Tô Lam nhìn thấy một chút mất mát từ trong mắt của Quan Danh Sơn, còn mẹ thì rất do dự, ánh mắt của hai người bọn họ vẫn đang lặng lẽ trao đổi với nhau.
Nhìn đến đây, Tô Lam càng cho rằng nỗi lo lắng trong lòng mình không phải không có căn cứ, trong khoảng thời gian chăm sóc Quan Danh Sơn, chắc chắn giữa mẹ và Quan Danh Sơn ít nhiều đã có chút gì đó.
“Ông Quan, chờ Triều Viễn và Lam Lam kết hôn xong, tôi lại đến chăm sóc ông.” Trước khi đi, Sở Thanh Diên nói với vẻ luyến tiếc.
Dù sao Quan Danh Sơn cũng là một người đàn ông, hơn nữa trước kia còn là người có địa vị cao, suy cho cùng vẫn biết kiểm soát tâm trạng của mình, ánh mắt nhìn Sở Thanh Diên một cái thật sâu rồi thản nhiên nói: “Chờ sau khi bọn nó kết hôn, tôi đã đến bệnh viện phục hồi rồi.”
“Ừm.” Sở Thanh Diên khẽ gật đầu, sau đó mới đi cùng Tô Lam.
Đương nhiên Tô Lam hiểu ý trong lời nói của Quan Danh Sơn, ý đó là bảo mẹ đi bệnh viện phục hồi tìm ông ấy.
Nhất thời, trong lòng Tô Lam cảm thấy rất khó chịu, thật sự không biết nên giải quyết vấn đề hiện tại như thế nào.
Nếu như mẹ tìm được một đối tượng ngưỡng mộ trong lòng khác, cô sẽ tán thành một trăm phần trăm, nhưng bây giờ đối phương lại là ba của Quan Triều Viễn, hơn nữa cô còn có mẹ chồng, tại sao mẹ lại trở thành người thứ ba chứ?
Tô Lam biết nghĩ như vậy là không đúng, có lẽ giữa mẹ và Quan Danh Sơn chỉ là nhu cầu tình cảm, không hề có gì khác, nhưng cô vẫn cảm thấy rất sầu não.
Đi trên đường mòn trong bệnh viện, Sở Thanh Diên bước đi do dự, đôi mắt vẫn luôn nhìn về phía cửa sổ phòng bệnh của Quan Danh Sơn ở trên tầng.
Ngồi trên xe taxi trở về, Sở Thanh Diên vẫn còn lải nhải: “Mấy ngày nay chăm sóc ba chồng con, ông ấy đã quen rồi, điều dưỡng kia còn trẻ như vậy, không biết có thể chăm sóc tốt cho ba chồng con hay không, bây giờ chân ông ấy vừa có chút khởi sắc, tuyệt đối không thể để xảy ra sơ suất gì nữa…”
Cuối cùng, Tô Lam đã không nhịn được nữa, chỉ có thể bụm lấy mặt và nói: “Mẹ, dù sao ba chồng con vẫn còn có mẹ chồng con mà, không cần mẹ phải bận lòng nhiều như vậy.”
Sở Thanh Diên vẫn chưa phát hiện vẻ khác thường trên mặt con gái, tiếp tục nói: “Đâu phải con không biết mẹ chồng con như thế nào, nhiều ngày như vậy rồi, bà ta để ba chồng con một mình ở bệnh viện, mấy ngày đầu có ghé qua vài lần, thậm chí mấy ngày gần đây còn không gọi điện thoại.”
“Dù bà ấy có không tốt thì cũng là vợ của ba chồng con, là mẹ của Triều Viễn, người ta mới là người một nhà, con chỉ là con dâu, còn mẹ chỉ là thông gia mà thôi.” Tô Lam không muốn nói quá trực tiếp, chỉ có thể nói như vậy để nhắc nhở bà.
Nghe thấy lời này, Sở Thanh Diên ngước mắt đón lấy ánh mắt của Tô Lam, ánh mắt của hai mẹ con giao nhau ở trên không trung, giờ phút này, dường như Sở Thanh Diên đã hiểu ra gì đó, bèn ngậm miệng không nói nữa, nhưng ánh mắt lại chưa sự đau thương vô hạn và bất đắc dĩ.