Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi! Test
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Tô Lam đến bệnh viện, mẹ của Kiều Tâm đã được đẩy đến phòng chứa xác.

Tô Lam ôm lấy Kiều Tâm đang khóc nức nở, an ủi: “Bác gái đã đi rồi, cậu nhất định phải nén bi thương! Nếu để bác ấy biết cậu thế này, chắc chắn bác ấy sẽ đi trong lo lắng.” Kiều Tâm ôm Tô Lam, khóc nói: “Thực ra mẹ tớ bệnh lâu như vậy, tớ cũng đã có chuẩn bị, không ngờ ngày đó sẽ thế này. Việc tớ buồn nhất bây giờ là người anh trai không có lương tâm của tớ, mẹ sinh anh ta nuôi anh ta. Lúc còn sống thì anh ta không phụng dưỡng không quan tâm, giờ bà ấy chết rồi, tớ gọi cho anh ta, không ngờ anh ta lại nói không rảnh, bảo tớ tự liệu mà làm, cậu nói xem anh ta có còn là con người không? Lúc sắp đi, mẹ tới còn không nhắm mắt được, muốn gặp anh ta một lần…”

Lúc nói đến đây, nước mắt Kiều Tâm rơi lã chã.

“Anh ta hoàn toàn không phải con người, ông trời sẽ trừng phạt anh ta, cậu không cần phải lo nghĩ về loại người này. Bây giờ lo hậu sự cho bác gái là quan trọng nhất, cậu nhất định phải phấn chấn lên, biết chưa? Để bác gái đi yên ổn quãng đường cuối cùng chỉ có thể trông vào cậu thôi.” Tô Lam an ủi.

“Tớ biết, Tô Lam, cậu nhất định phải giúp tớ, trong đầu tớ rất hỗn loạn, không biết nên làm thế nào cả.” Kiều Tâm nắm tay Tô Lam, nói.

“Cậu yên tâm, mấy ngày tới tớ sẽ ở bên cậu.” Tô Lam gật mạnh đầu. Tô Lam nói được làm được, dù sao thì chuyện cũng có nặng có nhẹ, quan trọng nhất bây giờ là giúp Kiều Tâm lo liệu ổn thỏa hậu sự cho mẹ cô ấy, còn chuyện chuyển khỏi nhà Quan Khởi Kỳ thì chỉ đành đợi xong làm xong việc này rồi tính tiếp, may mà có chị Vu trông Xuân Xuân giúp cô nên cô mới có thời gian giúp Kiều Tâm thu xếp hậu sự.

Ba ngày sau, nhờ sự giúp đỡ của Tô Lam, Kiều Tâm đã đưa tro cốt của mẹ về quê an táng.

Phí trị bệnh và tất cả các chi phí như hỏa táng hay nhập thổ đều do một mình Kiều Tâm gánh vác, sau khi mẹ cô ấy nhập thổ, người anh trai kia của cô ấy mới mặc đồ tang chạy đến trước mộ mẹ Kiều Tâm khóc lóc thảm thiết, quả thực khóc như sắp ngất đến nơi.

Tô Lam, Kiều Tâm và một vài người bạn thân thiết nhìn thấy cảnh này thì đều lạnh lùng đứng nhìn, không ai tới khuyên, hệt như đang xem khỉ diễn xiếc, để mặc cho anh trai và chị dâu Kiều Tâm diễn như thằng hề nhảy nhót.

Sau tang lễ, Tô Lam với Kiều Tâm vừa định đi, không ngờ người anh trai và chị dâu xui xẻo kia lại chặn đường hai người họ.

“Anh muốn làm gì?” Kiều Tâm khóc hai ngày nay nên giọng khàn đặc, vì vậy tức nhưng không làm được gì.

“Làm gì? Cô đưa mẹ về là xong rồi à? Có phải cô nên giải thích gì đó không?” Chị dâu Kiều Tâm chống nạnh, dáng vẻ chua ngoa đanh đá. “Có gì mà giải thích? Muốn giải thích là bà ấy ở bệnh viện với hỏa táng tốn bao nhiêu tiền à, hai người muốn chia tiền sao? Được, Kiều Tâm, đưa hết hóa đơn cho bọn họ, tính xem bọn họ nên đưa cậu bao nhiêu tiền!” Tô Lam bước tới, hung hăng nói với anh trai và chị dâu Kiều Tâm.

Tô Lam vô cùng tức giận, bọn họ là con trai con dâu mà chẳng lo chuyện gì của mẹ, bây giờ còn muốn bới lông tìm vết.

Chị dâu Kiều Tâm cũng không phải người tốt đẹp gì, chị ta cúi đầu phun một bãi nước bọt: “Nhổ vào! Cô là cái thá gì mày chạy đến nhà chúng tôi ra vẻ ta đây?”

Lúc này, Kiều Tâm vươn tay kéo Tô Lam sang một bên, sau đó nói với người chị dâu xui xẻo: “Nói đi, rốt cuộc chị muốn tôi giải thích cái gì? Tôi bận lắm, không rảnh ở đây đấu võ mồm với hai người.” “Trong tay mẹ có vài nghìn tệ, còn có một đôi khuyên tai vàng và dây chuyền vàng, cô nói hỏa táng là hỏa táng liền, cô không thể một mình chiếm đồ của bà ấy được, biết điều thì lấy ra đây, cô với anh trai cô mỗi người một nửa.”Chị dâu Kiều Tâm hống hách la lên.

Nghe thế, Tô Lam trợn mắt.

Lúc mẹ Kiều Tâm bệnh nặng thì chẳng thấy đâu, thảo nào bà ấy chết rồi bọn họ lại chạy đến, thì ra là muốn hai món đồ trang sức và mấy nghìn tệ của bà ấy. Kiều Tâm vừa nghe xong, trong mắt toát vẻ buồn thảm, cô ấy cười khẩy nói: “Hai người biết mấy năm nay mẹ khám bệnh hết bao nhiêu tiền không? Mấy nghìn tệ còn chả đủ tiền cơm mấy năm qua, nhất là anh đấy, anh là con trai, mẹ sinh ra anh nuôi anh lớn, xây nhà cho anh cưới vợ, anh có hầu hạ hay lấy tiền đi khám bệnh cho mẹ lần nào chưa? Ngay cả hậu sự của mẹ cũng chẳng quan tâm, bây giờ còn có mặt mũi đến đòi tôi mấy nghìn tệ của mẹ? Lương tâm của anh bị chó ăn rồi à?”

Những lời trách móc của Kiều Tâm khiến anh trai cô ấy không thốt nên lời, chị dâu Kiều Tâm thấy thế thì bước tới nói ra rả như bắn súng máy: “Kiều Tâm, cô cũng không nói xem trước đây sao bà ấy lại cho cô đi học, mấy năm đại học tốn hết bao nhiêu tiền? Anh cô có đi học đâu, giờ cô có bản lĩnh rồi, ở thành phố lớn lương cao thì cô nên lo cho bà ấy, anh cô vô dụng, chẳng có chút bản lĩnh nào, thế nên muốn lo cũng không lo được.” Kiều Tâm lạnh lùng nhìn chị dâu của cô ấy, khinh thường nói: “Lúc đó là anh ta không muốn đi học, không phải tại mẹ tôi không cho đi. Hơn nữa tôi học đại học mấy năm đều vừa học vừa làm, còn xin hồ sơ vay vốn sinh viên. Đúng là mẹ bỏ ra một phần, nhưng phần lớn là tôi tự quyết định. Được rồi được rồi, giờ mẹ mất rồi, tôi không đấu võ mồm với hai người, chỉ cần hai người có lương tâm là được, sau này chúng ta cắt đứt quan hệ, xem như chưa từng quen biết đi!”

Nói xong, Kiều Tâm kéo Tô Lam bỏ đi.

Chị dâu Kiều Tâm là một người đàn bà đanh đá thấy tiền sẽ sáng mắt, tất nhiên không tha cho cô ấy.

“Ai da, giờ cô là người thành phố rồi, giỏi rồi, ngay cả anh trai chị dâu cũng không nhận nữa. Được, vậy bọn tôi cũng không trèo cao, nhưng cô phải lấy hai món trang sức của mẹ ra!”

Lúc này Tô Lam đã không nhịn được nữa, cô chỉ vào chị dâu của Kiều Tâm, nói: “Chị còn không biết xấu hổ mà nói à? Hai món trang sức của bác gái đều do Kiều Tâm mua, giờ do Kiều Tâm giữ cũng là lẽ đương nhiên thôi!”

“Cô là ai? Người nhà chúng tôi nói chuyện đến phiên cô chĩa mõm vào à?” Chị dâu Kiều Tâm bước tới đẩy Tô Lam.

Tất nhiên Tô Lam không chịu yếu thế, cô nhấc chân đá chị dâu Kiều Tâm, anh trai Kiều Tâm vừa thấy vợ chịu thiệt cũng bước tới dạy dỗ Tô Lam.

Kiều Tâm thấy thế vội tiến lên giúp.

Nhưng Kiều Tâm và Tô Lam tất nhiên không đánh lại anh trai và chị dâu của Kiều Tâm, dù sao thì một người đàn ông cũng đủ để đối phó với hai cô gái, thế nên xô qua đẩy lại vài lượt, rõ ràng Kiều Tâm và Tô Lam là người chịu thiệt.

Lúc này, Kiều Tâm nhìn xung quanh, sau đó chạy đến trước mộ của mẹ khóc lớn.

“Mẹ ơi, mẹ vừa đi là anh trai với chị dâu đã đánh con rồi. Cô dì chú bác ơi, mau đến mà xem, lúc mẹ còn sống thì họ không quan tâm, giờ mẹ đi rồi thì động tay động chân đánh em gái, đến mà cho lời công bằng đi!” Tiếng khóc của Kiều Tâm thật sự có tác dụng, bà con bạn bè thân thiết chưa đi xa nghe thấy tiếng khóc thì lập tức quay lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK