Đúng vào lúc Tô Lam đối mặt với tất cả bằng thái độ không sợ chết, mọi động tác tấn công của Quan Khởi Kỳ lại đột ngột ngừng lại.
Đợi mãi không thấy anh ấy tiếp tục tiến tới, Tô Lam mở đôi mắt đã nhắm tịt ra, vậy mà lại thấy một gương mặt đang nở nụ cười rạng rỡ.
Giây phút ấy, Tô Lam nhìn anh ấy đầy nghi ngờ, mặc dù thấy lạ nhưng cũng không tiện hỏi thẳng sao anh ấy lại dừng lại.
Tiếp sau đó, Quan Khởi Kỳ quẹt lên gương mặt mềm mại của cô bằng ngón tay, nghiêm túc nói: “Tôi biết em vẫn chưa sẵn sàng, tôi sẽ không ép buộc em làm chuyện em không muốn. Bây giờ là vậy, sau này vẫn sẽ là vậy!”
Tô Lam nghe vậy, trợn tròn hai mắt nhìn Quan Khởi Kỳ chăm chú, trong lòng dâng trào thứ cảm xúc khó định nghĩa, song chắc chắn ẩn trong đó có cảm động, biết ơn xen lẫn chút tình cảm không nói được thành lời.
Không phải cô chưa từng làm vậy với con trai nhưng trong tình cảnh như vừa rồi, rất ít ai có thể nhịn được, bản thân cô cũng không từ chối anh ấy hay giãy giụa gì, song Quan Khởi Kỳ lại có thể dằn lòng xuống. Chắc hẳn anh ấy đã nhìn thấu sự do dự, lưỡng lự và cơ thể cứng ngắc của cô.
Đến nước này rồi mà anh ấy vẫn có thể nhẫn nại và quan tâm cô như vậy thì hỏi Tô Lam cô còn muốn kiếm người đàn ông thế nào nữa? Có một người chồng như vậy rồi còn trông mong gì hơn?
Vậy nên, trong giây phút này, Tô Lam đã tự nhủ với lòng: “Tô Lam, đừng có phúc mà không biết hưởng, điều mày cần làm bây giờ là quên sạch quá khứ đi rồi nắm bắt tương lai của mày và Quan Khởi Kỳ, dĩ nhiên đó cũng là tương lai của Xuân Xuân nữa!”
“Khởi Kỳ, cảm ơn anh.” Tô Lam nói với Quan Khởi Kỳ lời từ tận đáy lòng, vành mắt cũng hoe đỏ.
“Em không bao giờ phải nói câu này với tôi, dù có làm gì cho em đi nữa, tôi cũng thấy đó là niềm vinh hạnh của mình!” Nói rồi, Quan Khởi Kỳ ôm cô vào lòng, tay vuốt nhẹ mái tóc dài của cô tựa như đang nắm trong tay một món bảo vật quý giá.
Câu nói của Quan Khởi Kỳ khiến Tô Lam vô cùng cảm động, chỉ biết tự thề với lòng: “Sau này cô sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với người đàn ông này, với ba của con gái cô!”
Sau đó, Quan Khởi Kỳ cười đẩy vai Tô Lam ra nói: “Không phải em bảo chiều phải đi làm à?”
“À phải, tôi đã nghỉ phép mấy ngày rồi, trong công ty còn có rất nhiều việc đang chờ tôi nữa.” Nghe vậy, Tô Lam lập tức đứng dậy, rời ghế sô pha.
Quan Khởi Kỳ cười đáp: “Tôi cũng phải đến văn phòng luật, để tôi đưa em đi.”
“Tôi đi thay đồ đã.” Sau đó, Tô Lam quay lưng chạy mất.
Khoảnh khắc rời khỏi nhà Quan Khởi Kỳ, ra đến hành lang, Tô Lam thấy người mình nhẹ đi nhiều, nhất là trong lòng còn có chút vui vẻ vì vừa thoát được một kiếp nạn.
Mặc dù loại cảm xúc này của cô là không đúng nhưng nó lại tồn tại vô cùng chân thật. Cô chỉ có thể lắc mạnh đầu, cố làm mình quên đi thứ cảm xúc ấy…
Những ngày sau đó, mọi thứ dường như đã trở lại đúng nền nếp.
Hàng ngày Tô Lam đi làm, kinh doanh cửa hàng trên mạng, chăm sóc cho Xuân Xuân, nói chuyện phiếm, đi dạo với Quan Khởi Kỳ. Đây chính là cả cuộc sống của cô.
Mặc dù cuộc sống thường nhật rất nhàm chán nhưng cô lại thấy bản thân thật hạnh phúc. Điều cô mong muốn là một cuộc sống đơn giản, không sợ hãi, lắng lo, không sóng gió bập bùng, mà đây cũng là kiểu cuộc sống Quan Khởi Kỳ trao cho cô.
Thêm vào đó, tình cảm của cô và Quan Khởi Kỳ tiến triển rất nhanh. Quan Khởi Kỳ rất quan tâm đến cô, nâng cô như nâng trứng, hứng cô như hứng hoa. Tô Lam cảm giác hạnh phúc đến quá nhanh, còn không dám tin đó là thật.
Tuy nhiên, sâu thẳm nơi tim chỉ mình cô hiểu, dù Quan Khởi Kỳ có đối xử với cô tốt hơn thì vĩnh viễn cũng chẳng thể khiến cô có cảm giác trái tim đập rộn ràng.
Tô Lam cũng biết cô đã qua cái tuổi chạy theo tình yêu hư ảo không thật rồi, nhất là giờ còn có Xuân Xuân nên cô nhất định phải thực tế. Vậy nên Quan Khởi Kỳ là lựa chọn duy nhất của cô, cũng là món quà mà ông trời ban tặng cho cô và Xuân Xuân, cô phải biết quý trọng anh ấy.
Mặc dù tình cảm của cả hai tiến triển rất nhanh, hơn nữa Tô Lam còn giặt và là quần áo cho anh ấy, quan tâm, để ý đến cuộc sống thường nhật của anh ấy nhưng trước nay họ chưa từng vượt qua ranh giới cuối cùng.
Tô Lam cũng chẳng hiểu tại sao nhưng mỗi lần anh ấy gần gũi cô là cả người cô lại cứng đờ ra. Mặc dù cô đã cố gắng vượt qua chướng ngại tâm lí đó lắm rồi nhưng phản ứng của cơ thể lại không nghe theo sự chỉ huy của bộ não.
May sao Quan Khởi Kỳ không bắt ép mà lúc nào cũng nhẫn nại với cô. Tô Lam thấy rất tự trách, anh ấy thì lại an ủi, bảo rằng cô phải một cô nàng dễ dãi, nên có sự dè chừng của một cô gái, anh ấy thích nhất cô ở điểm này!
Hiện giờ Quan Khởi Kỳ càng thêm tận tâm với Xuân Xuân, tối nào cũng lượn qua lượn lại phòng cô bé, cứ mỗi lần như vậy là Xuân Xuân lại vui vẻ cười lớn.
Khi ấy, khắp trong phòng đều là tiếng cười nói, vui ca của hai người họ. Mặc dù cơ thể Tô Lam bài xích Quan Khởi Kỳ nhưng trong chuyện tình cảm cô đã đón nhận Quan Khởi Kỳ từ lâu rồi. Bọn họ cũng đã chính thức trở thành một nhà ba người.
Sang đến mùa đông giá rét, tháng mười hai âm, tiết trời mỗi lúc một lạnh thêm, giao thừa mỗi lúc một gần, khắp nơi trên phố đã ngập tràn không khí của Tết.
Gần đến ngày nghỉ lễ, người trong công ty, ai nấy đều tâm hồn treo ngược cành cây, sếp cũng mắt nhắm mắt mở coi như không thấy.
Chiều hôm đó, đột nhiên Kiều Tâm gọi điện bảo mình đã đến trước cửa công ty Tô Lam, muốn mời cô xuống cùng đi uống cà phê.
Thấy tình trạng của công ty, cộng thêm bản thân chẳng còn chút sức sống nào, Tô Lam vui vẻ nhận lời Kiều Tâm ngay, dù sao cũng đã lâu lắm rồi cả hai không gặp, cô thực sự nhớ cô ấy lắm.
Tô Lam vừa vào quán cà phê đã thấy Kiều Tâm ngồi ở vị trí sát cửa sổ.
“Sao hôm nay lại đến được đây thế?” Tô Lam bước tới ngồi xuống đối diện Kiều Tâm.
“Cuối năm rồi mà, làm gì còn ai có tâm trạng làm việc nữa chứ. Mặc dù chưa nghỉ nhưng sếp cũng chẳng để ý đâu.” Kiều Tâm cười đáp.
“Dạo này sao rồi?” Tô Lam cười hỏi.
“Còn có thể sao được nữa? Vẫn như cũ thôi! Ngày ngày chỉ có quanh quẩn công ty với nhà.” Kiều Tâm đáp lại.
“Có gặp được anh đẹp trai nào vừa ý không?” Tô Lam rất để tâm đến chuyện chung thân đại sự của Kiều Tâm, dù sao năm nay cô ấy cũng sắp bước sang cái tuổi ba mươi rồi.
“Chị hai ơi, em làm gì có thời gian mà yêu với chả đương. Sức khỏe mẹ tớ ngày một tệ, ngày nào tớ cũng bận chuyện của mẹ với công việc, thời gian còn chẳng đủ dùng!” Kiều Tâm nhăn nhó nói.
Nghe vậy, Tô Lam cũng chỉ biết thở dài.
“Đừng nhắc chuyện của tớ nữa. À này, lần trước cậu gọi bảo gì cơ? Cậu tiến đến với Quan Khởi Kỳ rồi á?” Kiều Tâm chuyển chủ đề, hỏi sang chuyện riêng của Tô Lam.
“Tớ…” Tô Lam vừa định lên tiếng trả lời.
Nào ngờ, lúc này chẳng biết có tiếng cốc vỡ truyền đến từ đâu!
Nhân viên phục vụ của quán cà phê nghe tiếng cốc vỡ, vội vàng chạy đến trước một vị trí gần với Tô Lam và Kiều Tâm, sốt sắng hỏi: “Thưa anh, anh có bị thương không?”
Không nghe tiếng đáp lại, nhân viên phục vụ lại hỏi: “Để tôi bê ra thêm một cốc cà phê nữa cho anh nhé?” Bên kia vẫn không đáp lại, nhân viên phục vụ vội vàng dọn sạch những mảnh vỡ trên sàn nhà, rồi quay người đi bê một cốc cà phê mới ra.
Bình luận nổi bật
Tổng số 119 câu trả lời
Lan Phuong Nguyen Vivian Nguyen
Nếu là tôi dù biết dõ nguyên do sự tình, biết Minh An là con tôi,tôi cũng ko bao h quay lại với QTV nữa,thế là đủ lắm rồi.ko còn gì ta nổi thằng cha N9 nữa.
33
21/03
4
Ngọc Hà
người tội nhất là QTV,bao nhiêu chuyện đều ôm vào mình mà không nói được,chắc tg muốn QKK và TL về chung một nhà thôi,còn QTV tg vứt đi rồi
21
21/03
3