Tô Lam ngồi trong phòng làm việc, cảnh tượng cô đưa Minh An đến trường lúc nãy vẫn sục sôi dâng trào khiến lòng dạ cô rối bời. Sau khi rời khỏi căn nhà này, cô sẽ không còn cơ hội đưa Minh An đi học nữa, vì thế lúc tạm biệt cậu bé ở trường mẫu giáo, cô đã nắm chặt tay Minh An mãi không buông.
Minh An ngây thơ hỏi cô rằng “Mẹ bị sao thế ạ?”, Tô Lam chỉ cảm thấy mình hơi quá đáng nên đã nhanh chóng buông tay thằng bé ra. Cô nói hôm nay Minh An rất đáng yêu, khiến cô không nỡ để thằng bé đi.
Cô nhớ rằng lúc đó Minh An đã nói với cô rằng: “Mẹ thật ngốc, chẳng mấy chốc mặt trời sẽ lặn và con sẽ tan học. Tan học rồi thì con sẽ lại về với mẹ mà.”
Đôi mắt Tô Lam ươn ướt khi nhìn thấy bóng lưng non nớt của Minh An biến mất trong trường mẫu giáo. Bây giờ cô đã hiểu tại sao nhiều phụ nữ đồng ý sống chung với người chồng không yêu mình dưới mái nhà lạnh lẽo và chấp nhận một cuộc hôn nhân không có tình yêu, bởi vì bọn họ không nỡ tổn thương những đứa con của mình, họ muốn cho chúng một gia đình trọn vẹn.
Trước đây Tô Lam cực kỳ coi thường những người phụ nữ như vậy, cô từng cho rằng đó đều là những cô gái không thể độc lập về đời sống kinh tế và tinh thần, chỉ có thể mặc cho đàn ông dắt mũi, vả lại còn phải hèn mọn van xin họ đừng ly hôn và tiếp tục lay lắt chút hơi tàn duy trì cuộc hôn nhân thất bại này.
Giờ cô mới hiểu được nỗi lòng của những người phụ nữ đó, không phải họ không muốn tái sinh từ đống tro tàn mà là họ không nỡ nhìn thấy đứa con mình mang nặng đẻ đau phải chịu thiệt thòi. Nếu họ muốn bắt đầu một cuộc sống mới, họ chỉ có thể nén chịu nỗi đau chia cắt với máu thịt ruột rà của mình mà thôi.
“Minh An ơi…”
Tô Lam đang miên man suy nghĩ trong phòng làm việc thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Cô ngẩng đầu lên thì thấy Kiều Tâm bưng hai tách cà phê bước vào, cô nhanh chóng ổn định lại cảm xúc.
“Uống một tách cà phê để bình tĩnh lại nhé. Sắc mặt của cậu hôm nay trông không ổn tí nào!” Kiều Tâm lầu bầu, đặt một tách cà phê đang bốc khói xuống trước mặt Tô Lam.
“Cảm ơn cậu.” Tô Lam nói cảm ơn cô bạn thân của mình, sau đó cầm tách cà phê nóng lên hớp một ngụm, vị cà phê thật sự rất ngon, hơi nóng từ tách cà phê khiến đôi tay lạnh ngắt của cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Kiều Tâm ngồi xuống đối diện với Tô Lam, cầm tách cà phê lên và nói đùa: “Tối hôm qua cậu và nhà tư bản cãi nhau à?”
Tô Lam biết mình không thể giấu cô ấy chuyện cãi vã giữa mình và Quan Triều Viễn nên gật đầu đáp: “Ầm ĩ đến nỗi đất trời u ám luôn đấy.”
Thế nhưng lần này Kiều Tâm lại nghiêm túc nói: “Tớ bảo này, cãi nhỏ thì hạnh phúc, cãi to thì tổn hại tình cảm đấy, cãi vừa vừa là được rồi. Đàn ông ấy à, có lúc cũng phải dỗ dành họ cơ. Hôm nay về nhà đừng có mà xù lông lên nữa, ngọt ngào với anh ấy một tí, đảm bảo là sẽ êm xuôi ngay!”
Tô Lam cúi đầu nghĩ thầm: “Bây giờ ngọt ngào thì còn giải quyết được gì nữa, có lẽ khoảng vài ngày nữa mình và Quan Triều Viễn sẽ kết thúc đường ai nấy đi mà thôi.”
“Này, cậu có nghe tớ nói gì không vậy hả?” Thấy cô cứ cúi gằm mặt không nói gì, Kiều Tâm lớn tiếng hỏi.
Tô Lam cau mày: “Tớ đâu có điếc, sao lại không nghe thấy chứ?”
Nghe vậy, Kiều Tâm ôm má, nói: “Mà này, tớ phát hiện dáng vẻ nhà tư bản khi ghen trông cũng thú vị ra phết đấy.”
Tô Lam dường như không tin vào tai mình: “Cậu nói gì?”
Kiều Tâm phì cười: “Đừng nói là cậu không cảm thấy gì đấy nhé. Tối qua nhà tư bản ghen với tổng giám đốc Lý đấy, cậu không thấy mặt anh ấy đen như cột nhà cháy sao?”
Nghe vậy, Tô Lam như bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị. Chẳng trách tối qua anh giận dữ như vậy, sau khi về đến nhà thì luôn miệng chì chiết cô, lẽ nào là anh đang ghen sao? Nhưng nghĩ kĩ lại thì những lời nói hôm qua của anh thật sự như xát muối vào tim cô. Cô và tổng giám đốc Lý chẳng qua chỉ là tình cờ đi ăn chung mà thôi, cho dù không phải là tình cờ, thì mời khách hàng ăn cơm, hát karaoke thì có làm sao? Đâu đến mức phải tức giận như thế, lại còn nói những lời sỉ nhục cô nữa chứ?
Tô Lam hậm hực trả lời: “Tại anh ta hẹp hòi thôi.”
Kiều Tâm nói: “Đàn ông là chúa hẹp hòi mà, đặc biệt là mấy gã thành đạt càng dễ ghen tuông hơn nữa. Điều này cho thấy anh ấy rất quan tâm đến cậu.”
“Quý cô luống tuổi độc thân à, ba hoa chích chòe như thể cậu hiểu rõ về đàn ông lắm nhỉ. Thế cậu đã có mối quan hệ nghiêm túc với ai chưa?” Một khi Tô Lam không muốn nói tiếp về chủ đề này thì cô sẽ đem chuyện tuổi tác của Kiều Tâm ra để nói, vì lần nào cũng đều rất có hiệu quả và cô ấy sẽ không trêu chọc cô nữa.
“Này, dù sao tớ cũng ba mươi tuổi rồi nhé, chưa ăn thịt lợn nhưng cũng từng thấy lợn chạy, sao tớ không biết được chứ? Còn cậu ấy à, cũng đâu phải là mới yêu lần đầu, thế mà lần nào cũng lơ tơ mơ như lính mới. Hừ, không thèm nói chuyện với cậu nữa. Lần sau ứ thèm pha cà phê cho cậu nữa!” Kiều Tâm trách móc xong thì bưng tách cà phê, giận dỗi xoay người bỏ ra ngoài.
Nhìn thấy bóng lưng của Kiều Tâm, Tô Lam mím môi cười. Nghĩ kĩ cũng đúng, từ trước đến nay cô đã từng có ba mối tình nghiêm túc rồi nhỉ? Nhưng cô vẫn mù mờ và ngốc nghếch trong chuyện tình cảm, rốt cuộc là vì yêu cầu của cô quá cao, hay là đàn ông trên thế giới này đều không chung thủy?
“Reng reng, reng reng!” Đúng lúc này, điện thoại di động của Tô Lam đột nhiên vang lên. Tô Lam liếc nhìn điện thoại, là số của mẹ cô, cô vội vàng nhấc máy vì sợ có chuyện chẳng lành.
“Mẹ, sao mẹ lại gọi vào giờ này?” Sở Thanh Diên biết khung giờ này cô đang bận làm việc nên rất ít khi gọi cho cô và đều đợi đến khi cô tan làm rồi mới liên lạc.
Đúng như cô lo lắng, giọng nói hoảng hốt của mẹ cô truyền đến từ đầu dây bên kia: “Lam Lam à, mẹ thấy mấy hôm nay Tô Yên không khỏe, con bé cứ tự nhốt mình trong phòng không chịu ra ngoài, mẹ gọi điện thoại nó cũng không nghe máy, hơn nữa còn luôn miệng hét lên rằng không muốn sống nữa, tiếp tục sống cũng chẳng có ý nghĩa gì. Con ơi, mẹ nên làm sao đây?”
Nghe vậy, Tô Lam thấy đầu óc quay cuồng. Cô biết cuộc li hôn này nhất định đã kích động Tô Yên, với tính cách của em gái cô, cô ta chắc chắn sẽ làm ầm lên, nhưng bây giờ Tô Yên lại trở nên im lặng một cách kỳ lạ, dường như có hơi bất thường rồi.
Tô Lam hỏi: “Mẹ à, hay là em ấy nhớ Chi Chi?”
“Vài bữa trước con bé đã đến nhà bà nội của Chi Chi để thăm Chi Chi, nhưng mà trong nhà không có ai, nó sang đó mấy lần liền nhưng đều không có ai ở nhà, bây giờ con bé cũng không liên lạc được với Trịnh Hạo nữa. Mẹ thấy con bé đau khổ lắm, mấy ngày qua cứ ôm khư khư ảnh của Chi Chi, lúc sáng còn nổi cáu đập phá đồ đạc nữa. Mẹ thấy con bé… hình như là có chỗ nào đó bị bệnh rồi.” Có tiếng khóc nức nở xen lẫn giọng nói của Sở Thanh Diên truyền vào trong điện thoại.
Nghe vậy, Tô Lam suy nghĩ một chút rồi nói: “Mẹ giúp Tô Yên sửa soạn lại, con sẽ qua đó ngay. Chúng ta nên đưa con bé đi khám bác sĩ, có lẽ bác sĩ tâm lý có thể giúp được nó.”
Tô Lam cảm thấy Tô Yên có vẻ đã mắc phải vấn đề tâm lý nên cần phải đưa cô ta đến gặp bác sĩ. Lúc đến nhà Tô Yên, Sở Thanh Diên đã chuẩn bị xong và đang kéo Tô Yên ra khỏi cổng. Tô Yên không có phản ứng gì khi nhìn thấy Tô Lam, giống như là cô ta chưa bao giờ quen biết Tô Lam vậy.
Ba người đi taxi, Tô Lam liên tục quay đầu lại quan sát Tô Yên, phát hiện ánh mắt của cô ta trống rỗng, cả người kiệt quệ không có sức sống, trong tay luôn ôm chặt một khung hình có khảm ảnh chụp Chi Chi.