Hôm nay, Tô Lam làm gì còn sức để đi công viên tìm Xuân Xuân, cô ngủ một giấc thẳng cho đến xế chiều.
Đến nỗi sau này Tô Lam đều rất sợ ngày cuối tuần, bởi vì phần lớn thời gian cuối tuần cô đều trôi qua ở trên giường.
Cô mệt mỏi không thôi, nhưng anh lại làm không biết mệt.
Sáng thứ hai, Quan Triều Vũ khăng khăng muốn đưa Tô Lam đi làm.
Lâm Minh đang lái xe ở phía trước, Quan Triều Viễn và Tô Lam ngồi kề vai nhau ở băng ghế sau.
Tô Lam được dịp nắm bắt cơ hội này, hỏi thẳng Lâm Minh: “Trợ lý Lâm, anh có bạn gái chưa?”
Nghe thấy Tô Lam hỏi đến chuyện cá nhân của mình, Lâm Minh thoáng sửng sốt, rồi mới trả lời: “Vẫn chưa.”
“Vậy hay là tôi giới thiệu cho anh một cô bạn gái nhé?” Tô Lam nói ngay.
Lâm Minh nghe vậy, quay đầu lại nhìn Quan Triều Viễn, nói: “Cảm ơn ý tốt của cô Tô, bây giờ tôi không muốn nghĩ đến chuyện kết hôn.”
Tô Lam lại rất nhiệt tình. “Trợ lý Lâm này, anh cũng không còn trẻ nữa, cũng nên suy nghĩ một chút đến vấn đề cá nhân của mình đi. Vả lại chỉ là giới thiệu bạn gái cho anh thôi, lại không phải bảo anh kết hôn ngay, anh tiếp xúc một chút, có lẽ sẽ thích thì sao? Người ta xấp xỉ tuổi tôi, nghề nghiệp cũng gần như nhau, ngoại hình và tính cách đều rất giống nhau…”
Lúc này, Quan Triều Vũ chợt sờ mũi mình.
Lâm Minh lập tức ngắt lời Tô Lam. “Cô Tô, xin lỗi, cô không phải mẫu người tôi thích.”
Nghe thấy lời này, Tô Lam nhất thời nghẹn lời, không biết nên nói gì mới phải.
Rất rõ ràng, người ta là trực tiếp từ chối, hơn nữa lý do từ chối cũng không dễ nói tiếp.
Trong một lúc, bầu không khí có chút lúng túng.
Quan Triều Viễn đưa tay kéo ống tay áo Tô Lam, mỉm cười nói: “Tiêu chuẩn thẩm mỹ của Lâm Minh khác anh, em đừng bận tâm.”
Nghe thấy lời này, Tô Lam nhìn chằm chằm Quan Triều Viễn, cảm thấy hai người này hơi kỳ lạ, chắc chắn là anh ấy gợi ý Lâm Minh từ chối.
Nhưng Tô Lam cũng không có cách nào khác, nhìn Lâm Minh đẹp trai giỏi giang trước mặt, trong lòng rất tiếc cho Kiều Tâm, người đàn ông tốt như vậy chỉ có thể hời cho cô gái khác.
Tuy rằng Lâm Minh không bằng lòng, nhưng muốn đẩy mạnh tiêu thụ Kiều Tâm, Tô Lam lại quyết tâm.
Liên tiếp mấy ngày, Tô Lam đều chú ý đến những đồng nghiệp nam ưu tú của Khải Hàng.
Cuối cùng, Tô Lam khoanh vùng phạm vi, chọn ra ba đồng nghiệp nam có ngoại hình, tài năng và nhân cách tốt, luân phiên giới thiệu cho Kiều Tâm, giới thiệu đến khi thành công mới thôi.
Sau bữa tối hôm nay, Tô Lam chơi trò chơi với Minh An và Xuân Xuân ở phòng khách, Quan Triều Viễn thì ngồi trước sofa xem tin tức.
Buổi tối mùa thu gió hiu hiu thổi, trên bếp lửa nơi phòng bếp đang chưng lê hấp đường phèn, mùi thơm ngọt ngào thoang thoảng trong khắp biệt thự.
Quan Triều Viễn liếc mắt nhìn ba mẹ con đang ngồi chơi ném khăn trên đệm ở phòng khách, vẻ lạnh lùng nghiêm nghị trên khuôn mặt đã được thay thế bởi nụ cười dịu dàng, khắp biệt thự đều tràn ngập tiếng ca hát vui đùa của Tô Lam và bọn trẻ.
Ting ting… Ting ting…
Đang chơi, điện thoại của Tô Lam đột nhiên vang lên.
Minh An vươn tay đưa điện thoại đến trước mặt Tô Lam. “Mẹ ơi, là điện thoại của dì Kiều Tâm.”
“Cảm ơn Minh An, để bố chơi tiếp với các con nhé, mẹ đi nhận điện thoại.” Tô Lam nhận lấy điện thoại đứng dậy chạy ra ban công.
Quan Triều Viễn lại nhíu mày, lầu bầu đôi câu, “Ngày nào cũng gọi, hay là em bảo Kiều Tâm dọn đến nhà chúng ta ở luôn đi.”
Gần đây Tô Lam đang giới thiệu bạn trai cho Kiều Tâm, nên hai người gọi điện thoại sẽ nói chuyện hơn một tiếng đồng hồ, Quan Triều Viễn đã nghiêm túc phản đối nhiều lần, nhưng mỗi lần phản đối đều bị Tô Lam trấn áp.
Trên ban công, Tô Lam bắt máy vội hỏi: “Đêm nay hẹn hò thế nào?”
Hai hôm nay Tô Lam giới thiệu cho Kiều Tâm một đồng nghiệp nam của Khải Hàng là lão Vương, lão Vương ba mươi ba tuổi, khuôn mặt hiền lành, làm việc thật thà, không có sở thích xấu nào, bình thường là một trạch nam, Tô Lam cảm thấy người đàn ông như thế này rất đáng tin, cho nên giới thiệu ngay cho Kiều Tâm.
“Còn nói nữa, tớ chưa từng gặp tên đàn ông nào kẹt xỉ như vậy đấy!” Kiều Tâm ở đầu dây bên kia kêu gào.
“Kiều Tâm, lão Vương là tầng lớp lao động, không thể so với những người có tiền kia được, cậu đừng yêu cầu cao quá.” Tô Lam tận tình khuyên bảo.
Nhưng Kiều Tâm ở bên kia điện thoại vẫn tức giận. “Anh ta không phải kẹt xỉ bình thường, cậu có biết hôm nay anh ta hẹn tớ ăn cơm ở đâu không?”
“Ở đâu?” Tô Lam hỏi.
“Quán ăn vặt Lý Ký dưới lầu nhà tớ đấy.” Kiều Tâm kéo dài dọng.
Nghe thấy lời này, Tô Lam sờ đầu, có chút không nói nên lời.
Bởi vì quán ăn vặt Lý Ký cũng chỉ là quán ăn hai mặt tiền, có khoảng mười cái bàn, không sạch sẽ, nhân viên thì phức tạp, chỉ có hai chữ – Giá rẻ.
Ngẫm lại lão Vương cũng thật là, lần đầu tiên hẹn ăn cơm, thế mà lại chọn một nơi như thế này, đổi lại là cô gái khác cũng không thể chấp nhận được.
Kiều Tâm tiếp tục kể lể: “Vậy thì cũng thôi, đây cậu có biết anh ta chọn bốn món nào không? Cà chua trộn đường, dưa chuột trộn lạnh, dưa chuột trộn vỏ và một đĩa đậu phộng luộc, kinh khủng nhất là lúc thanh toán anh ta nói với tớ, chúng ta đều là thành phần tri thức ở thành phố, tư tưởng tiến bộ, muốn chia AA với tớ, mẹ nó tớ cũng không thể ăn không của người ta, nên đưa anh ta mười tám đồng, mẹ nó ghê tởm chết tớ ấy, vừa ra khỏi cửa quán ăn vặt là tớ cho anh ta vào danh sách đen ngay!”
Nghe đến đây, Tô Lam hoàn toàn không nói nên lời, nằm mơ cũng không ngờ lão Vương là loại người này.
“Kiều Tâm, xin lỗi cậu nhé, tớ thật sự không ngờ lão Vương là người…không ra gì như vậy.” Cuối cùng Tô Lam chỉ có thể dùng lời xin lỗi để xoa dịu cơn giận trong lòng Kiều Tâm.
Cũng may Kiều Tâm là người rộng lượng, trong chốc lát thì đã không sao, cuối cùng vẫn nói: “Về sau cậu giới thiệu cho tớ một người đáng tin ấy!”
“Biết rồi, số một không được, thì chúng ta có số hai, ngày mai tớ hẹn lão Lý công ty bọn mình giúp cậu, anh ấy chắc chắn mạnh hơn lão Vương!” Tô Lam an ủi Kiều Tâm một hồi, rồi mới cúp điện thoại.
Khi Tô Lam trở lại phòng khách, nhìn thấy Quan Triều Viễn đang chơi với bọn trẻ rất vui, cô cũng lập tức tham gia vào trò chơi ném khăn tay với họ.
Chốc lát, một nhà bốn người cười ngả nghiêng, mặc dù chỉ là một trò chơi cũ rích đến không thể đơn giản hơn, nhưng mà Tô Lam vẫn cảm nhận được hương vị gia đình nồng đượm.
Ban đêm, đèn tường yếu ớt, trăng tối gió lớn.
Đầu Tô Lam tựa trên đầu giường, trong đầu đều đang nghĩ đến chuyện giới thiệu đối tượng cho Kiều Tâm.
Người ở phía sau dựa vào, hai tay ôm eo cô, môi không ngừng hôn lên mặt và cổ cô.
Mãi không nhận được phản hồi của cô, Quan Triều Viễn rất bất mãn phàn nàn. “Em tập trung một chút có được không?”
“Em đang nghĩ một chuyện.” Tô Lam muốn đẩy anh ra.
Nhưng mà, anh làm sao sẽ đồng ý?
Sau đó giam cầm cô dưới người anh, từ trên cao nhìn xuống tuyên bố. “Thời gian bây giờ đều thuộc về anh, trong lòng em chỉ được có anh!”
Nghe thấy lời này, Tô Lam mỉm cười, véo mũi anh. “Anh bá đạo thật đấy.”
“Ở trên giường, em phải nghe anh!” Quan Triều Viễn ngang ngược nói xong, đưa tay tắt đèn tường.
Trong phòng, chỉ còn lại âm thanh cơ thể dây dưa.