Nghe vậy, dù Quan Triều Viễn đã vô cùng tức giận nhưng vẫn nhẫn nhịn lửa giận xuống, không hề giận dữ hơn với Tô Lam.
Sau đó, anh xoay người mở tủ quần áo lấy ra một chiếc vali du lịch, anh mở ra sau đó lấy quần áo của mình bỏ vào vali.
Thấy anh thu dọn quần áo, Tô Lam không khỏi nhíu mày: “Anh đang làm gì đấy? Chẳng lẽ anh muốn ra khỏi nhà sao?”
Quan Triều Viễn vừa xếp đồ dùng sinh hoạt của mình vào vali, vừa không chút biểu cảm nói: “Anh không nhàm chán như em, anh phải đi công tác.”
Nghe vậy, Tô Lam ngạc nhiên hỏi: “Đi công tác? Anh đang yên đang lành mà đi công tác gì chứ? Anh đi công tác ở đâu?”
Lúc này, Quan Triều Viễn đã xếp xong đồ đạc vào vali rồi đóng lại, sau đó xách vali lên nói với Tô Lam: “Thật ra mấy ngày trước anh sắp đi công tác ở Hồng Kông, nhưng mà ba mẹ đến đây nên anh không tiện đi mà thôi. Hôm nay bên phía Hồng Kông thúc giục, có một dự án chờ anh sang đấy thỏa thuận!”
Nghe anh nói như vậy, Tô Lam lập tức hoảng hốt!
Cô giống như đã quên mất chuyện không vui lúc nãy, dưới tình thế cấp bách, cô lập tức nhào vào lòng anh, ôm lấy eo anh nói: “Không được, em không cho anh đi!”
Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cánh tay của cô đang ôm mình, giọng điệu lạnh lùng nói: “Tô Lam, anh đi công tác.”
“Không phải, anh đang giận dỗi em.” Tô Lam cố chấp nói.
Do dự một hồi, Quan Triều Viễn mới nhíu mày nói: “Đúng vậy, quả thật hộp thuốc này là do mẹ anh đưa cho anh, bà ấy nói là tìm được trong phòng anh. Hơn nữa em đã uống gần hết hộp thuốc này rồi, em có biết tâm trạng của anh khi nhìn thấy hộp thuốc này không?”
Nghe vậy, Tô Lam ngẩng đầu lên, nhìn thấy một đôi mắt mang theo đau đớn.
“Thật ra anh vẫn luôn muốn có thêm một đứa em trai hoặc em gái cho Minh Anh và Xuân Xuân, nhưng anh không nói cho em biết, nhưng anh không nghĩ tới em vẫn luôn uống thuốc tránh thai. Tô Lam, em luôn nói vợ chồng phải tôn trọng nhau, nhưng em có tôn trọng anh không?” Lúc này giọng điệu của Quan Triều Viễn rất bình thản, cũng không có ý muốn cãi nhau với Tô Lam, anh chỉ là đang nói ra sự thật.
“Triều Viễn, anh bình tĩnh nghe em giải thích được không?” Tô Lam biết cô đã làm tổn thương anh, nhưng lúc trước cô cũng có nỗi khổ tâm, chỉ là mấy ngày gần đây cô để sơ sót chuyện này mà thôi.
“Còn gì để giải thích nữa sao? Mặc dù chúng ta đã hòa thuận với nhau, nhưng sâu trong trái tim em vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng anh.” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam nói.
“Không phải như anh nghĩ đâu.” Tô Lam sốt ruột nhìn anh.
“Anh biết trước kia đều là lỗi của anh, có lẽ anh và em cần phải bình tĩnh một chút, bằng không chúng ta ở cạnh nhau vẫn sẽ cãi nhau. Cho nên anh sẽ đi công tác, ba bốn ngày sau anh sẽ trở về, đến lúc đó chúng ta đã có thể bình tĩnh nói chuyện với nhau.” Trong giọng nói của Quan Triều Viễn mang theo chút bất đắc dĩ.
“Triều Viễn, anh đừng đi, em xin thề lần này em sẽ không cãi nhau với anh nữa được không? Anh không thể để em lại một mình, để em một mình đối mặt với ba mẹ anh được không?”
Nói thật, trong lòng Tô Lam thật sự rất sợ hãi.
Có Quan Triều Viễn giảng hòa, có lẽ cô và Lục Trang Đài còn kiêng nể cho nhau chút mặt mũi. Nếu anh đi rồi, thì cô thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
“Về phía mẹ thì em cứ yên tâm, anh đã nói chuyện với mẹ rồi, chuyện này là chuyện riêng của chúng ta, chúng ta tự mình giải quyết, trước khi anh đi công tác trở về thì em cũng phải nhẫn nại với mẹ. Hơn nữa anh đã nói với mẹ rồi, bắt đầu từ ngày mai em phải làm việc trở lại, em cứ cố gắng đi sớm về khuya, ít chạm mặt với mẹ là được.” Nói xong, Quan Triều Viễn gỡ tay Tô Lam đang ôm eo anh ra. Anh nhìn Tô Lam đang suy sụp tinh thần một cái thật sâu, sau đó khom lưng xách vali rời khỏi đây.
Tô Lam cúi đầu nhìn hộp thuốc nằm trên giường, vô cùng chán nản. Sao hôm nay lại giống như đang nằm mơ vậy? Ban ngày anh còn cưng chiều cô, đến tối bọn họ đã cãi nhau.
Tô Lam chậm rãi ngồi lên giường, nghe thấy tiếng xe khởi động bên ngoài, cô biết Lâm Minh đã chở anh đi rồi.
Xem ra gừng càng già càng cay, Lục Trang Đài chỉ dùng một chiêu như vậy đã có thể làm cho cô và Quan Triều Viễn cãi nhau, hơn nữa anh còn bỏ cô lại mà đi công tác. Có thể thấy, sau này cô thật sự không thể khinh thường Lục Trang Đài, có lẽ bà ấy sẽ năm lần bảy lượt khiến cho tình cảm của cô và Quan Triều Viễn thay đổi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam đeo túi xuống lầu.
Lúc này đã không còn sớm nữa, Quan Danh Sơn đã bế theo Xuân Xuân đi dạo, mẹ Trần cũng đã đưa Minh An đi nhà trẻ.
Tô Lam vừa mới xuống cầu thang đã chạm phải ánh mắt Lục trang Đài đang ngồi trên sô pha.
Trong ánh mắt của bà ấy mang theo đắc ý, hơn nữa trên mặt còn nở nụ cười cười, xem ra tâm trạng không tệ. Mà cũng phải, rốt cuộc cũng nhìn thấy con trai mình cãi nhau với con dâu, mà người khởi xướng lại chính là bà ấy, sao không đắc ý cho được?
Thấy không có ai ở đây, Tô Lam cũng không quá khách sáo với bà ấy.
“Triều Viễn cãi nhau với con chắc mẹ vui lắm nhỉ?” Tô Lam đi lên nói.
Nghe vậy, Lục Trang Đài lập tức thu lại nụ cười, còn làm bộ làm tịch nói: “Cô nói gì vậy? Tất nhiên tôi không hề hy vọng cô và Triều Viễn cãi nhau, tôi hy vọng nhà chúng ta yên bình thì mới vui vẻ!”
Tô Lam không dối trá như Lục Trang Đài, cô hít sâu một hơi rồi nói: “Có phải mẹ hy vọng con và Triều Viễn chia tay không?”
Lục Trang Đài liếc Tô Lam một cái: “Cô thích nghĩ thế nào thì cứ nghĩ thế đấy đi. Tôi đã đồng với Triều Viễn, trong khoảng thời gian nó đi công tác sẽ không cãi nhau với cô, cũng sẽ không làm khó cô, mọi chuyện đều đợi đến khi con trai tôi đi công tác về rồi mới nói sau!”
Nói xong, Lục Trang Đài lập tức bật TV lên, vừa cắn hạt dưa vừa say sưa xem.
Thấy thái độ này của cô, Tô Lam xoay người rời khỏi đó.
Từ hôm nay trở đi, Tô Lam bắt đầu đi sớm về khuya, cố gắng hết sức để không chạm mặt Lục Trang Đài.
Tô Lam rất buồn bực, đây không phải là cuộc sống sau khi kết hôn mà cô mong muốn.
Liên tiếp ba ngày, Quan Triều Viễn không hề liên lạc với cô, cô cũng cố gắng kiềm chế không liên lạc với anh, hai người rơi vào chiến tranh lạnh.
Sáng hôm nay, Tô Lam dậy muộn một chút, vừa hay nhìn thấy mẹ Trần đưa Minh An đi nhà trẻ, cho nên cô tự mình đưa Minh An đi.
Đưa Minh An đi nhà trẻ xong, cô chợt nhận ra để quên điện thoại di động ở nhà, mặc dù cô không muốn trở về lấy, nhưng không có điện thoại di động thì rất nhiều người không liên lạc được cô, cho nên cô cố gắng trở về lấy điện thoại di động.
Tô Lam bước vào lối đi vào phòng khác, vừa cúi đầu đổi giày đã nghe thấy bên trong truyền đến giọng của Lục Trang Đài.
“Mẹ Trần, giúp tôi rửa một đĩa nho mang qua đây!”
Nghe thấy như vậy, Tô Lam nhíu mày, cô đoán có lẽ là mẹ Trần đi mua đồ ăn vẫn chưa về.
Thay dép lê xong, Tô Lam do dự một lúc, nhưng vẫn cất bước đi vào phòng bếp. Nói thế nào đi nữa thì bà ấy cũng là bề trên, rửa một đĩa nho cho bà ấy cũng không đến nổi nào.
Ngay khi Tô Lam đang ở trong bếp rửa nho, bên tai truyền đến giọng Lục Trang Đài nói chuyện phiếm với người khác.
Tô Lam nhướng mày, nghe mấy câu mới hiểu được thì ra bà ấy đang gọi video với người khác.
Có vài trái nho bị hỏng, cho nên Tô Lam bỏ tất cả những trái hỏng ra ngoài, bên tai lại truyền đến giọng nói của Lục Trang Đài.
“Kim Kỳ à, anh trai con đi công tác rồi, anh trai con và người phụ nữ kia cãi nhau rồi!”