Tô Lam dựa đầu lên vai anh ấy rồi nhẹ nhàng nói: “Khởi Kỳ, cảm ơn sự ủng hộ của anh.”
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ mím môi cười: “Cảm ơn vì cái gì? Đó là những điều anh nên làm mà.”
Gương mặt Tô Lam tràn đầy nụ cười hạnh phúc: “Anh biết không, hiện tại em cảm thấy rất hạnh phúc, có Minh An và Xuân Xuân ở bên cạnh, tất nhiên cũng có cả anh nữa!”
Quan Khởi Kỳ đan tay vào tay cô, anh ấy nhíu mày nói: “Thật ra anh có chút lo lắng.”
Tô Lam ngẩng đầu nhìn anh ấy: “Anh đang lo lắng gì?”
Quan Khởi Kỳ nhìn Tô Lam rồi xấu hổ nói: “Anh sợ rằng em sẽ không kết hôn với anh nếu em nhận lại Minh An.”
Nghe vậy, Tô Lam không khỏi bật cười: “Việc nhận lại Minh An và kết hôn với anh có liên quan gì đến nhau sao?”
Quan Khởi Kỳ nhìn chằm chằm Tô Lam, do dự muốn nói lại thôi.
Đại khái thì Tô Lam cũng hiểu được nghi ngờ trong lòng anh ấy nên cô nói thẳng: “Khởi Kỳ, em đã đồng ý sẽ lấy anh rồi thì đương nhiên sẽ không nuốt lời. Hơn nữa nếu không lấy anh thì sau này em tìm ở đâu được người chồng tốt như vậy đây?”
Nói xong, Tô Lam thẹn thùng nằm xuống trong vòng tay của Quan Khởi Kỳ.
Quan Khởi Kỳ coi Xuân Xuân như ruột thịt, chắc chắn đối với Minh An cũng vậy. Dù sao thì Minh An cũng không thể ở bên cạnh cô mọi lúc. Cậu bé vẫn còn phải quay về với Quan Triều Viễn, nên Tô Lam cũng không nghĩ sự xuất hiện của Minh An sẽ thay đổi cuộc sống của họ. Mặc dù đã ở bên Quan Khởi Kỳ lâu như vậy rồi, lại còn sắp kết hôn, nhưng bọn họ cũng hiếm khi có thời gian ở bên nhau thế này, bởi vì cả hai đều rất bận rộn. Quan Khởi Kỳ bắt đầu một vụ kiện.
Tô Lam thì không chỉ đi làm mà còn phải bán hàng trên mạng, còn phải chăm sóc Xuân Xuân, mỗi ngày đều mệt tới nỗi hai mí mắt dính chặt vào nhau.
Cảm thấy hôm nay Tô Lam rất chủ động nên Quan Khởi Kỳ nhất thời hứng lên, cúi đầu xuống bắt đầu hôn lên má cô.
Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng trên mặt, thân thể Tô Lam cứng đờ một hồi. Nhưng cô cũng không từ chối, ngược lại còn làm bộ như nhiệt tình đáp lại anh.
Thực ra cô cảm thấy rất có lỗi với Quan Khởi Kỳ.
Trước đây cô đã đưa Xuân Xuân tới, bây giờ lại thêm một Minh An nữa. Cho dù trước kia Quan Khởi Kỳ có từng quen với cả chục cô bạn gái thì anh ấy vẫn là một người đàn ông chưa vợ, còn cô thì đã là một người phụ nữ có gia đình đổ vỡ và hai đứa con.
Điều quan trọng nhất là anh ấy đối với mình, Xuân Xuân và Minh An quá bao dung, Tô Lam thật sự không biết lấy gì để báo đáp.
Ài, từ bao giờ mà cô đã nghĩ đến việc phải dùng thân thể để báo ân thế này rồi? Chủ yếu là hiện tại cô thật sự không còn gì khác ngoài thân thể. Nghĩ đến đây, Tô Lam vừa phiền muộn vừa buồn bực, chỉ có thể cười nhạo chính mình.
Cảm nhận được sự nhiệt tình của Tô Lam, Quan Khởi Kỳ cúi đầu xuống dán chặt môi lên môi cô và bắt đầu một nụ hôn cuồng nhiệt…
Tô Lam vòng tay qua cổ Quan Khởi Kỳ, nhiệt tình đáp lại anh ấy. Nhưng cô biết trái tim và cơ thể mình không có loại cảm giác đập rộn ràng mà cô nên có.
Có lẽ cuộc sống chính là vậy. Người kết hôn cùng bạn chưa chắc đã là người bạn yêu. Người đối xử tốt với bạn nhất cũng chưa chắc đã là người bạn yêu nhất!1
Đèn trong phòng khách chỉ sáng một chiếc, rất mờ ảo, nhưng lại tăng thêm bầu không khí mờ ám.
Đúng lúc bọn họ nồng nhiệt nhất thì Quan Khởi Kỳ lại đột nhiên dừng lại!
Tô Lam nhắm mắt lại hồi lâu cũng không cảm nhận được nhiệt tình của anh ấy nên nhẹ nhàng mở mắt ra, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ. “Anh… làm sao vậy?” Tô Lam khó hiểu hỏi.
Không phải anh luôn muốn cô sao? Có hai lần là cô viện cớ từ chối, còn hai lần nữa là anh không muốn ép buộc cô. Lẽ ra anh phải đợi ngày này lâu lắm rồi mới phải. Sao hôm nay cô đã dâng tận miệng rồi mà anh lại do dự không tiến lên vậy?
Quan Khởi Kỳ nói: “Tô Lam, anh không muốn em phải miễn cưỡng như vậy với anh.”
Nghe vậy mặc dù Tô Thanh cảm thấy áy náy nhưng vẫn tranh luận: “Anh nói như vậy… là có ý gì? Em đâu có miễn cưỡng chấp nhận anh đâu?”
Thật ra, chẳng phải cô đang miễn cưỡng đấy sao? Hơn nữa còn giả vờ hứng thú nữa. Cô không thừa nhận không phải vì cô muốn nói dối mà là vì cô không muốn làm trái tim của Quan Khởi Kỳ bị tổn thương.
Lúc này, một nụ cười khổ xuất hiện trên khóe miệng Quan Khởi Kỳ: “Vẻ mặt của em rất hứng thú, chân tay rất hăng hái, nhưng thân thể lại cứng ngắc. Tô Lam, em cho rằng em có thể gạt được anh sao?”
Nhìn thấy ánh mắt đau lòng của Quan Khởi Kỳ, trong lòng Tô Lam cũng thấy rất khó chịu. Cô đã rất cố gắng để chấp nhận anh, cũng thật sự không cố ý. Ngay sau đó, vì để cứu lấy thể diện và lòng tự trọng của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam tìm lý do: “Em… gần đây em mệt quá, hôm nay tinh thần vẫn hơi căng thẳng, lại vừa dỗ dành cả hai đứa nhỏ đi ngủ. Khởi Kỳ, em làm gì còn có tâm trí vào chuyện này nữa?”
Nghe thấy lý do rất hợp lý này, mặt Quan Khởi Kỳ sáng lên một chút.
Thấy sắc mặt anh ấy dịu đi, Tô Lam nhân cơ hội này làm nũng nói: “Dù sao cũng là lỗi của em. Thật ra anh không nên tìm một người phụ nữ đã ly hôn còn mang theo con chồng trước như em. Hơn nữa bây giờ còn thêm một đứa con chồng trước nữa!”
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ duỗi tay kéo Tô Lam vào lòng, vuốt ve lưng cô an ủi: “Đều là lỗi của anh, anh không nên mất bình tĩnh như vậy!”
Giờ phút này Tô Lam chỉ có thể giả bộ uất ức nằm trong vòng tay của anh ấy. Từ bao giờ mà cô bắt đầu muốn đóng kịch với Quan Khởi Kỳ như vậy rồi. Cô thật sự rất mệt mỏi…
Sáng hôm sau, trên bàn ăn Tô Lam và chị Vu cùng hai con đang ăn sáng.
“Minh An, mẹ sẽ bóc một quả trứng cho con.” Tô Lam lấy một quả trứng, mỉm cười vừa bóc vừa cười nói.
Lúc này, Minh An lại liếc nhìn Xuân Xuân rồi nói: “Mẹ ơi, bóc cho em gái trước đi.”
Nghe vậy, Tô Lam sửng sốt một chút, sau đó bèn nở nụ cười: “Minh An thật ngoan, biết nhường cho em gái.”
Minh An lắc đầu rồi lại gật đầu ăn hết cháo trong bát của mình, sau đó mới nói: “Ài, ai bảo mẹ lại sinh ra cho con một đứa em gái làm gì chứ. Đời này con có nhiều việc phải làm lắm. Không chỉ bảo vệ em ấy mà còn phải chỉ bảo em ấy nữa. Bao giờ em ấy kết hôn con mới có thể yên tâm được!”
Nghe vậy Tô Lam mỉm cười, chị Vu lại bị sặc cho ho khan nửa ngày mới dừng được.
Minh An thực sự là một đứa trẻ hài hước, hơn nữa còn không hại người ta cười chết thì không ngừng. Ngày nào cậu bé cũng chọc cho bọn họ cười rất nhiều lần.
Leng keng… Leng keng…
Đúng lúc này, chuông cửa đột nhiên vang lên.
Tô Lam cười nói: “Hẳn là Kiều Tâm đem áo cưới tới đây.”
Nói xong, Tô Lam xoay người đi mở cửa.
Nghe được lời nói của Tô Lam, Minh An sững sờ, cháo cũng không ăn nữa mà lại nhíu mày.
Cửa mở ra, Kiều Tâm đang đứng bên ngoài với một chiếc vali lớn.
“Váy cưới của cậu nặng quá!” Kiều Tâm vừa nói vừa mang chiếc vali vào.
Tô Lam cười nói: “Cảm ơn cậu, tớ đỡ phải đi thêm một chuyến.” Kiều Tâm cười nói vui vẻ: “Chẳng phải là vì tớ thuận đường sao, tiện đi lấy váy của tớ nên tớ mang váy đến cho cậu luôn. Nhưng Quan Khởi Kỳ nhà cậu thật sự rất hào phóng đó nha. Váy phù dâu của tớ mà cũng phải mấy nghìn, không phải thuê mà mua luôn tặng tớ nữa chứ!”