Nghe vậy, Tô Lam đúng là dở khóc dở cười, đẩy anh một cái nói: “Sao anh không biết xấu hổ chút nào hết vậy hả!”
Cô biết anh đang cố ý nói đùa, đang lúc quan trọng như vậy, anh lại còn có thể mở miệng nói đùa được, có thể thấy anh rõ là người hài hước vui tính, bản mặt lạnh ngày thường chỉ là đội lốt mà thôi.
“Bởi vì da mặt anh dày!” Quan Triều Viễn cười he he, lộ ra hàm răng trắng tinh.
Đối với người đàn ông này, Tô Lam quả thật là bó tay hết cách, bạn càng bắt anh phải tém tém lại, anh sẽ càng làm càn.
Tô Lam bất đắc dĩ rồi lại không chấp nhặt mà nói một câu: “Gặp phải loại người da mặt còn dày hơn tường thành như anh thật đúng là hết cách mà.”
Nghe thấy lời này, Quan Triều Viễn lại càng thêm không kiêng nể gì…
Sáng sớm hôm sau, Quan Triều Viễn đi công tác, Tô Lam vẫn còn nằm ở trên giường ngủ bù thêm một giờ mới dậy.
Sau khi rửa mặt xong, cô liền xuống lầu chuẩn bị đi làm.
Lúc này, mẹ Trần đã ra cửa đi mua đồ ăn, Xuân Xuân còn đang ngủ, chị Hồng thấy Tô Lam xuống lầu, bèn nhanh chóng nói: “Cô chủ, trước khi cậu chủ ra cửa có dặn đặt bữa sáng ở bình giữ nhiệt cho em, chị đi lấy giúp em nhé.”
“Không cần đâu ạ, em tự đi lấy là được rồi.” Tô Lam cười, sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Mở bình giữ nhiệt ra, bên trong có đặt một bát canh trứng thịt bằm và cả một ly sữa bò nóng hầm hập cùng với một cái bánh bao nóng, sự kết hợp giữa Trung Quốc và phương Tây.
Tô Lam ngồi ở trên bàn cơm vừa ăn vừa nhớ lại sự ấm áp tối qua, lúc này, chị Hồng vừa thu dọn nhà ăn vừa nói: “Cô chủ, tình cảm của em với cậu chủ đúng là tốt ghê.”
Nghe thấy lời này, Tô Lam giương mắt lên nhìn chị Hồng, chỉ thấy chị Hồng đang dùng ánh mắt hâm mộ nhìn mình.
Tô Lam không khỏi nhớ tới động tĩnh đêm qua khá lớn, chắc là bị chị ấy nghe thấy rồi.
Mặt Tô Lam lập tức đỏ lên, sau đó nhanh chóng gục đầu xuống, vừa dùng muôi quấy canh trứng trong bát, vừa cười nói cho có lệ: “Chị Hồng, tình cảm của chị với chồng chị cũng rất tốt mà, em hay nghe thấy hai người gọi điện thoại.”
Nghe thấy lời này, chị Hồng cười nói: “Ông chồng nhà chị ngoại trừ việc không kiếm được tiền ra, thì những mặt khác đúng là cũng khá tốt.”
Tô Lam lập tức hơi ngây người, những mặt khác này là gì cơ?
Nhìn thấy ánh mắt thắc mắc của Tô Lam, trên mặt chị Hồng đỏ ửng lan tràn: “Ông chồng nhà chị rất tốt với chị và con, bọn chị cũng không hay gặp nhau, thỉnh thoảng được gặp một lần, cũng sẽ bám dính lấy chị như sam.”
Nghe thấy lời này, Tô Lam lập tức hiểu ra, vội vàng cúi đầu ăn cơm.
Nhưng mà, máy hát của chị Hồng cứ thế mở ra: “Haiz, em thấy đấy chị làm công việc này, các em rất tốt với chị, tiền công cũng cao, chỉ là không thể sớm chiều ở chung cùng với ông chồng nhà chị được, một mình anh ấy trông con rồi ở nông thôn làm ruộng, em không biết đâu, ở nông thôn có nhiều cô vợ có chồng đi ra ngoài làm việc, bọn họ ai nấy đều lẳng lơ cực kỳ, toàn đi quyến rũ đàn ông, cũng không biết lão nhà chị có trụ được hay không nữa, lần sau được nghỉ, chị về mà phát hiện ra lão ấy làm chuyện gì có lỗi với chị, chị sẽ lập tức ly hôn với lão ấy!”
Nghe thấy lời này, Tô Lam suýt chút nữa thì nghẹn, vốn biết đêm qua cô với Quan Triều Viễn tạo ra động tĩnh quá lớn, chắc là chị Hồng nghe thấy rồi, vậy thì đúng là khen ngược, chẳng khác nào kích thích một người phụ nữ tịch mịch sống xa chồng, lại còn làm cho người ta suy nghĩ sâu xa, thật là tội lỗi, có lỗi quá.
Ngay sau đó, Tô Lam bèn nhanh chóng ngửa đầu uống hết ly sữa bò vào trong bụng.
Cuối cùng, Tô Lam dùng khăn giấy nhẹ lau miệng, rồi đứng lên nói: “Chị Hồng à, ngày mai đã là cuối tuần rồi, dù sao em cũng không đi làm, hay là để cho chị nghỉ hai ngày nhé, chị trở về thăm chồng con, đỡ phải ở đây lại thấy không yên tâm.”
Nói xong, Tô Lam liền xoay người đi ra khỏi nhà ăn.
Nghe thấy lời này, chị Hồng lại suy nghĩ nhiều, mau chóng chạy ra khỏi nhà ăn đuổi theo: “Ôi trời, cô chủ à, chị nào có thấy không yên tâm khi làm ở đây chứ, em thấy đấy, phụ nữ tầm tuổi như chị, lại không có kỹ năng với bằng cấp, chị đi đâu tìm được công việc có tiền công cao như vậy chứ? Hơn nữa chị cũng lưu luyến Xuân Xuân nữa, dù sao Xuân Xuân cũng là một tay chị bế lớn…”
Liếc mắt nhìn thấy ánh mắt căng thẳng của chị Hồng, Tô Lam biết chắc chắn là chị ấy nghĩ nhiều rồi, cho nên bèn giải thích: “Chị Hồng, em với Triều Viễn rất vừa lòng với chị, không có ý khác, chỉ là mấy ngày nữa chúng em sẽ phải cử hành hôn lễ, đám cưới xong chúng ta sẽ dẫn theo chị và bọn nhỏ cùng đi nước Mỹ hưởng tuần trăng mật, đến lúc đó chắc chắn chị sẽ không có ngày nghỉ trong một thời gian dài, chị yên tâm, hai ngày nghỉ này em sẽ không trừ tiền công của chị, chị cứ trở về sắp xếp mọi chuyện trong nhà đi, em ra ngoài cũng mới yên tâm được.”
Vừa nghe không trừ tiền công, chị Hồng lập tức vui mừng quơ chân múa tay: “Cảm ơn, tấm lòng của em thật sự là quá tốt, chị sẽ đi sớm về sớm.”
“Em đi đây, đừng để cho Xuân Xuân ngủ dậy muộn quá nhé.” Tô Lam dặn dò một câu, rồi nhanh chóng ra cửa.
Chị Hồng còn ân cần đi ra tiễn.
Sau khi đi ra khỏi biệt thự, Tô Lam ôm ngực, cúi đầu nở nụ cười, sau đó, bèn rút di động ra gọi điện thoại.
“Dậy rồi à?” Điện thoại lập tức được nghe, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Quan Triều Viễn.
Tô Lam có thể nghe thấy tiếng ô tô đang chạy, biết anh vẫn còn đang ở trên đường.
“Ăn cơm sáng xong rồi mới ra cửa.” Tô Lam cười nói.
“Đồ ăn sáng anh để cho em thấy thế nào?” Giọng nói bên kia rất là điềm tĩnh.
“Ăn ngon lắm, cơ mà phải nhét vội vào trong miệng nên là chưa có cơ hội nhấm nháp hương vị gì cả.” Lúc này giọng điệu của Tô Lam đã mang theo oán trách.
“Có ý gì? Em làm sao à? Chỗ nào không thoải mái?” Giọng điệu của Quan Triều Viễn lập tức trở nên lo lắng.
Nghe thấy anh thật sự lo lắng cho mình, Tô Lam liền cười nói: “Không phải là em không thoải mái, chỉ là hồi nãy trò chuyện với chị Hồng một lát, em cho chị ấy hai ngày nghỉ rồi, để chị ấy về thăm nhà.”
Nghe vậy, đầu dây bên kia mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Ngày mai là cuối tuần, một mình em nên sẽ khá vất vả đấy, em đúng là một cô chủ tốt, để ý cả việc chị ấy lo lắng chuyện trong nhà.”
“Là chúng ta ngày hôm qua…” Nói tới đây, Tô Lam nhìn trái nhìn phải, thấy không có người đi đường đi ngang qua, mới nhỏ giọng nói: “Ngày hôm qua chúng ta kích thích đến chị ấy, chị ấy sợ chồng ở dưới quê bị người phụ nữ nông thôn khác quyến rũ.”
Nghe thấy lời này, đầu bên kia thoải mái cười.
Sau đó Tô Lam liền oán giận nói: “Đều tại anh đấy, tối hôm qua nói anh cũng không nghe, để trong lòng chị Hồng phải bất an.”
“Đều là anh sai, lần sau anh sẽ đưa cái tai nghe mới cho chị ấy.” Quan Triều Viễn ở đầu bên kia cười nói.
Nghe thấy lời này, Tô Lam không khỏi trợn trắng mắt, cô còn tưởng rằng anh sẽ nói lần sau sẽ chú ý hơn, nào biết rằng anh hoàn toàn không biết hối cải, mà là muốn đưa tai nghe cho người ta.
“Chưa từng thấy người nào ngang ngược như anh luôn đấy. Được rồi, không nói chuyện với anh nữa, em phải đi làm đây, sắp bị muộn rồi, chờ đến lúc nghỉ giữa trưa, em sẽ bớt thời gian đến bệnh viện thăm ba anh với mẹ anh, em cúp đây.” Tô Lam nói với điện thoại.
“Anh tặng tai nghe cho người con gái khác làm em tức giận à? Vậy anh cũng tặng cho em một cái.” Quan Triều Viễn vẫn còn đang trêu chọc.
“Không thèm đấu võ mồm với anh nữa, em cúp đây.” Lớn tiếng nói với điện thoại xong, Tô Lam liền cúp máy.