Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi! Test
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe vậy, Sở Thanh Diên cười, khoát tay: “Không cần, mẹ đã đồng ý với mẹ chồng con là sẽ chăm sóc ba chồng con đến khi ông ấy khỏi hẳn mới thôi, bây giờ làm sao mẹ có thể đổi ý được?”

Thấy mẹ từ chối, Tô Lam chần chừ một chút, lại nói: “Hay là mẹ cứ về nhà nghỉ ngơi vài ngày, dù sao cũng là hôn lễ của con, mẹ là mẹ vợ, cũng là một nhân vật quan trọng, kiểu gì cũng phải mua cho mẹ mấy bộ lễ phục đàng hoàng.”

Nghe cô nói như thế, Sở Thanh Diên suy nghĩ một chút, nói: “Vậy nếu hôm nào con có thời gian, chúng ta đi ra ngoài mua hai bộ quần áo là được, như vậy cũng không ảnh hưởng đến việc mẹ chăm sóc ba chồng của con. Những ngày gần đây ba chồng con đã quen được mẹ chăm sóc, ông ấy không quen để hộ sĩ lo cho đâu. Hơn nữa, bây giờ chân của ba chồng con mới tốt hơn một chút, hộ sĩ lại trẻ tuổi, không phải người của mình, kiểu gì cũng không quan tâm ông ấy bằng người trong nhà mình.”

Nghe bà nói như thế, Tô Lam khẽ nhăn lông mày.

Thấy vẻ mặt rầu rĩ của Tô Lam, Sở Thanh Diên còn tưởng rằng cô đang thương bà phải cực nhọc. Thế là bà cười, vỗ vỗ tay của cô, nói: “Con yên tâm, mẹ sẽ không để mình phải mệt mỏi đâu, bây giờ mẹ cũng có hộ sĩ giúp đỡ, cần nhờ vả đi đâu mẹ cũng bảo hộ sĩ đi làm.”

Thấy mẹ nói như thế, Tô Lam cũng không thể nói gì nữa, nhưng nghĩ lại, cô vẫn nhắc nhở bà một câu: “Mẹ, dù sao nam nữ cũng khác biệt, mẹ và ba chồng tiếp xúc nhiều, con sợ… Người khác sẽ nói ra nói vào.”

Nghe cô nói như thế, Sở Thanh Diên khẽ giật mình, thất thần nhìn Tô Lam.

Dù sao Tô Lam cũng là con gái, cô bất lực lắm mới nói vậy, cũng cảm thấy rất lúng túng, thế nhưng nhất định cô phải nói. Cô hy vọng có thể nhắc nhở mẹ một chút để mẹ biết và tránh hiềm nghi, nếu không thật sự có chuyện gì xảy ra, sau này hai bên cũng khó giáp mặt nhau.

“Con nghe được có người nói gì rồi hả?” Sau một lúc lâu, Sở Thanh Diên mới cau mày hỏi.

Tô Lam vội vàng lắc đầu, vì để giảm bớt bầu không khí, cô còn cười nói: “Không có, con chỉ cảm thấy mẹ chồng con là người có tính cách mạnh mẽ, hơn nữa còn có nhiều tật xấu, không phải là bây giờ bà ấy và ba chồng con đang chiến tranh lạnh sao? Con sợ mấy ngày nữa bà ấy trở về sẽ tìm mẹ gây chuyện, con chỉ sợ mẹ chịu thiệt thôi.”

Tô Lam lại nói dối mẹ cô rồi, hơn nữa cô còn nói dối vô cùng thuần thục. Chính cô còn cảm thấy có chút xấu hổ, thế nhưng cô không thể uyển chuyển thể hiện, lại không biết nên nói như thế nào, chỉ hy vọng mẹ có thể hiểu rõ ý của cô.

Thế nhưng, Sở Thanh Diên cũng không cho là đúng: “Tuy mẹ chồng con độc miệng nhưng mẹ cũng đã quen rồi, cùng lắm thì để bà ấy trào phúng vài câu thì thôi, bà ấy còn có thể làm gì được nữa?”

Thấy mẹ không hiểu ý của mình, Tô Lam có chút bó tay rồi.

Lúc này, Sở Thanh Diên đứng lên, nói: “Được rồi, sau khi ăn xong ba chồng con cần có người đẩy ông ấy đi tản bộ, con cũng trở về đi, chăm sóc hai đứa con của con cho tốt.”

Nói xong, không đợi Tô Lam nói chuyện, Sở Thanh Diên đã quay người trở về phòng bệnh.

Thấy mẹ tận tâm tận lực chăm sóc Quan Danh Sơn như vậy, trong nội tâm Tô Lam vô cùng phiền muộn, mà hết lần này tới lần cô không thể kể loại phiền muộn này với bất kỳ ai. Cô cảm thấy lồng ngực giống như bị một khối đá lớn đè nặng đến không thở nổi…

Hai ngày sau, vào buổi chiều, Tô Lam cùng Sở Thanh Diên đến cửa hàng mua lễ phục tham dự hôn lễ và giầy, túi, các loại vật phẩm khác.

Sau khi mua xong, Sở Thanh Diên vội vàng hấp tấp chạy về bệnh viện, nói là để hộ sĩ chăm sóc Quan Danh Sơn bà sẽ lo lắng.

Tô Lam chỉ có thể tự mình mang đồ về nhà trước, trong nội tâm cô cũng càng ngày càng có nhiều mây đen giăng kín đầu. Cô có một loại dự cảm không tốt, thế nhưng cô lại không biết nên giải quyết vấn đề như thế nào.

Hiện tại, nếu kiên quyết đưa mẹ về nhà, chắc chắn bà sẽ không vui, mà ba của Quan Triều Viễn cũng sẽ không đồng ý.

Hơn nữa, gần đây Tô Lam thấy lúc nào sắc mặt mẹ cũng hồng hào, cả người cũng rất có tinh thần. Qua nhiều năm như vậy, ánh mắt mẹ cũng đã bị phủ bụi, bà rất ít trang hoàng, nhưng bây giờ mẹ lại rất chú trọng bề ngoài của mình, tuy rằng bà không mặc đồ quá lộng lẫy, thế nhưng bà cũng gọn gàng, quần áo cũng có một chút màu sắc hơn so với trước kia.

Nhìn thấy chút thay đổi rất nhỏ đó, thật ra trong lòng Tô Lam cũng có chút vui mừng. Dù sao mẹ cô đã khổ nửa đời người rồi, cô cũng hy vọng mẹ có thể sớm tìm được một người tình đầu ý hợp, cùng nhau vượt qua nửa đời sau. Nhưng người kia cũng không thể là ba chồng của cô được, huống chi cô còn mẹ chồng. Nếu Lục Trang Đài phát hiện chuyện này, nhất định bà ấy sẽ làm loạn lên.

Mấy ngày nay, Tô Lam ăn không ngon, ngủ không ngon, nội tâm cũng không hề thả lỏng.

Thế nhưng nếu vì chuyện này mà cãi nhau, trở mặt với mẹ, trong lòng cô cũng thấy mẹ đáng thương. Cô chỉ có thể tự an ủi mình trong lòng: Có lẽ là bản thân cô quá lo lắng, Quan Danh Sơn và mẹ chỉ là hận đã gặp nhau quá muộn thôi. Ông ấy là một người lý trí, sẽ không làm ra chuyện gì không ổn đâu.

Tô Lam mong Quan Triều Viễn mau trở về, chờ anh trở về cô và anh sẽ đến chỗ ba chồng nói một chút, để cho hộ sĩ tới chăm sóc Quan Danh Sơn, cho mẹ cô mau trở về nhà.

Hôm nay, sau mười hai giờ trưa, Tô Lam ngồi trước bàn làm việc, có chút mệt rã rời.

Tinh linh… Tinh linh…

Vài tiếng chuông điện thoại di động khiến Tô Lam sốc lại tinh thần.

Cô cầm điện thoại lên, thấy là Quan Triều Viễn gọi tới, khóe miệng cô không khỏi nhếch lên.

“Alo?” Tô Lam cố ý kéo dài giọng nói.

“Có phải em lại ngủ gật trên bàn làm việc hay không?” Bên kia truyền tới giọng nói của Quan Triều Viễn.

“Sao anh lại biết?” Tô Lam nhướng lông mày.

“Anh không có ở đây, chắc chắn em không có tinh thần, sau giờ mười hai giờ mặt trời ấm áp như vậy, em không ngủ mới là lạ.” Người bên kia vô cùng tự tin nói.

Nghe anh nói như thế, Tô Lam nói: “Em phát hiện bây giờ càng ngày anh càng kiêu ngạo, cẩn thận anh trèo cao ngã đau đó.”

“Lần đầu thấy người vợ rủa chồng như em đó.” Quan Triều Viễn bĩu môi nói.

Tô Lam kiên nhẫn nói: “Em chỉ đang dội chậu nước lạnh lên người đắc ý là anh thôi.”

Sau một lúc, giọng nói trầm kia vang lên: “Tối mai anh về đến nhà rồi.”

“Nhanh như vậy sao?” Nói xong câu này, Tô Lam lập tức lấy lại tinh thần.

Nghe cô nói vậy, Quan Triều Viễn nói: “Em còn muốn để anh ở bên ngoài thêm mấy ngày đây?”

“Em không có ý đó.” Tô Lam chu miệng, cô không có tâm tình trêu đùa với anh.

Bên kia dường như cũng phát hiện tâm trạng của Tô Lam, giọng nói của anh cũng nghiêm túc: “Em làm sao vậy? Tâm trạng không tốt sao?”

Trong lòng Tô Lam thở dài một hơi, tất nhiên là cô không thể nói thật với anh, chỉ qua loa nói: “Em hơi lo lắng, có lẽ là hội chứng lo lắng trước hôn nhân.”

Nghe vậy, Quan Triều Viễn cười, nói: “Anh chuyên trị chứng lo lắng, khi trở về anh sẽ giúp em.”

“Tùy anh.” Tất nhiên là Tô Lam tự biết anh sẽ trị liệu cho cô như thế nào.

Lúc này, bỗng nhiên anh nói: “Anh có chút việc, không nói chuyện với em nữa.”

“Vậy anh mau đi đi.” Tô Lam biết rõ mấy ngày nay Quan Triều Viễn vẫn bôn ba khắp nơi, lúc nào cũng họp chỉ để có thể sớm trở về Giang Châu với cô.

“Tối mai em tắm rửa sẽ đợi anh.” Sau đó người bên kia đè nặng cuống họng, nói với cô một câu mập mờ khác.

Nghe anh nói như thế, mặt Tô Lam đỏ rần lên, cô vừa định mắng anh một câu thì điện thoại cũng bị ngắt rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK