Lúc này, Lâm Minh đi tới bên cạnh Tô Lam.
“Cô Tô, tôi đưa cô về nhà nhé?”
Tô Lam mang theo hơi men hất tay nói: “Không cần, tôi có thể tự về nhà được!”
Nói xong, cô xách ví da bước về phía trước.
Lâm Minh thấy vậy, đuổi theo: “Cô Tô, tổng giám đốc Quan dặn tôi nhất định phải đưa cô về nhà an toàn…”
Nghe thấy thế, Tô Lam không nhịn được cười lạnh nói: “Hừ, bây giờ trong mắt anh ta chỉ có Linda mà thôi, làm gì còn để ý tới tôi nữa?”
Nói xong, lập tức lảo đảo đi về phía trước.
Lâm Minh cũng không dám động vào Tô Lam, chỉ có thể cau mày luôn đi theo sau lưng cô.
Rời khỏi đại sảnh khách sạn, lúc bước xuống bậc thang, Tô Lam bước hụt chân, người lập tức ngã quỵ xuống.
Lâm Minh lanh tay lẹ mắt, tiến lên vội vàng đỡ Tô Lam.
Tô Lam chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, tay ôm đầu, nhắm hai mắt.
Lâm Minh thấy Tô Lam thật sự đã say, cũng chẳng nói gì, đỡ cô đi về phía bãi đậu xe.
Sau khoảng mười phút, Tô Lam đã ngồi cạnh ghế tài xế, Lâm Minh ngồi vào vị trí ghế lái cau mày lái xe.
Thấy cô vẫn luôn nhắm mắt dựa vào chỗ ngồi, Lâm Minh đưa tay nhấn nút ấn, sau đó cửa kính nhanh chóng bị kéo xuống.
Gió mát bên ngoài thổi lên mặt Tô Lam, cô mới mở mắt ra, dường như cũng tỉnh rượu một chút.
“Không phải tôi đã nói mình có thể tự về nhà sao?” Quay đầu nhìn Lâm Minh đang lái xe, Tô Lam nắm tóc, tức giận trách móc.
“Tôi chỉ làm theo lệnh thôi, cô cũng không cần phải làm khó tôi đâu.” Lâm Minh bất đắc dĩ cười nói.
Nghe thấy thế, Tô Lam quay mặt đi, nhìn ánh đèn sáng chói bên ngoài, cảm thấy hơi nhức đầu.
Thấy cô không nói lời nào, Lâm Minh lập tức nói: “Cô Tô, thật ra tổng giám đốc Quan rất để ý đến cô, anh ấy và Linda… cũng là bị ép không thể làm gì khác.”
Nghe thấy thế, Tô Lam liền buồn cười nói: “Lời này của anh khiến tôi thấy rất kỳ lạ, chẳng lẽ có người cầm súng ép anh ta phải qua lại với Linda sao? Thôi, anh ta qua lại với anh cũng không liên quan tới chuyện của tôi, chỉ cần đừng bội bạc nghĩa tình với người nhà là được.”
Cuối cùng, Tô Lam lắc đầu một cái.
Giờ phút này, cô vẫn còn nhớ vừa nãy khi ở trong đại sảnh khách sạn ánh mắt anh chỉ lướt qua cô một chút mà thôi, chẳng thèm dừng lại ở trên người cô một chút nào.
Nhận ra sự tức giận của Tô Lam, Lâm Minh cau mày nói: “Cô Tô, cô hiểu lầm tổng giám đốc Quan rồi.”
“Bây giờ tôi và anh ta chỉ là quan hệ chồng trước và vợ trước, có cái gì để hiểu lầm?” Tô Lam cười lạnh hỏi ngược lại. Lâm Minh liếc Tô Lam một cái, sau đó nói: “Tôi biết với thân phận của tôi không có tư cách để bàn luận chuyện tình cảm của cô và tổng giám đốc Quan. Dù sao đây cũng là chuyện riêng của hai người, tôi là một người đứng ngoài xem, thấy được sự cố gắng và kiên nhẫn của tổng giám đốc Quan đối với cô, trong lòng tôi thật sự vô cùng cảm động, thật ra anh ấy qua lại với Linda cũng đều vì cô!”
Đột nhiên nghe thấy thế, Tô Lam cũng không nhịn được dùng ánh mắt chất vấn nhìn chằm chằm Lâm Minh đang lái xe: “Anh nói thế là có ý gì?” Lâm Minh do dự một chút, sau đó mới nói: “Lúc đầu, tổng giám đốc Quan không cho tôi nói với cô chuyện này, thế nhưng bây giờ tôi thật sự không nhịn được. Cô có biết nếu muốn điều tra vụ án cô bị oan, bắt được Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân nhất định phải ủng hộ Linda Lâm, cô cũng biết Linda đối với tổng giám đốc Quan thế nào rồi đấy, nếu như tổng giám đốc Quan không thoả mãn một vài yêu cầu của cô ấy, Linda Lam sẽ không ra sức hỗ trợ tổng giám đốc Quan lấy được chứng cứ mấu chốt nhất.”
“Quan Triều Viễn muốn Linda Lâm giúp anh ta cái gì?” Tô Lam nghi ngờ hỏi.
Cô biết nếu Quan Triều Viễn muốn giải oan cho cô đương nhiên không dễ, nhưng không ngờ Lindam còn là một mấu chốt quan trọng trong đó, sau đó Lâm Minh nhanh chóng trả lời: “Tôn Ngọc Như và Lam Dịch Bân vô cùng ranh mãnh, bọn họ sẽ không để lại chứng cứ rõ ràng để người ta lên án, thế nên tổng giám đốc Quan đã thông quan Linda tìm ra tất cả video được camera giám sát ghi lại của bọn họ ở công ty du lịch. Đương nhiên còn có một người thợ chỉnh sửa video được camera giám sát ghi lại trên máy tính, vùng với tất cả những ghi chú công việc trong điện thoại, chúng tôi đã tìm thấy một vào dấu vết rất quan trọng trong số đó.”
Nghe nói thế, đầu Tô Lam nổ một tiếng, hoá ra Quan Triều Viễn tiếp xúc với Linda là vì mình? Lúc này, Lâm Minh tiếp tục nói: “Cái tên Lam Dịch Bân kia hoàn toàn không bị viêm ruột thừa cấp tính gì, nhưng anh ta vẫn cứ ở lì trong bệnh viện, trong đơn xin nghỉ của anh ta viết rõ ràng chứng bệnh, còn có người bạn cô vô tình gặp được trong quán cà phê, thật ra cô ta cũng còn một phe với Tôn Ngọc Như, Tôn Ngọc Như cũng bán tài liệu cho đối phương thông quan cô ta, bọn họ đều thông đồng để cô gánh vác sự oan ức này.”
Giờ phút này, Tô Lam còn có thể nhớ tới cô bạn học đã từng vô cùng tốt kia, trước đây cô ta đơn thuần, đáng yêu biết bao, không ngờ sau nhiều năm không gặp, lúc gặp lại cô ta lại muốn hại chết cô, trong lòng Tô Lam bùi ngùi không thôi: “Cô cũng biết Linda Lâm vẫn luôn ái mộ tổng giám đốc Quan, nếu như tổng giám đốc Quan không làm theo lời cô ta, cô ấy sẽ hoàn toàn không chịu vi phạm quy định cung cấp trợ giúp, mà chuyện này tổng giám đốc còn phải thực hiện trong âm thầm, bởi vì anh ấy sợ một khi chuyện bị lộ ra sẽ bứt dây động rừng, đến lúc đó chứng cứ gì cũng đều bị huỷ.” Lâm Minh nói.
Mặc dù trong lòng Tô Lam hết sức cảm động với những gì Quan Triều Viễn làm, nhưng cô vẫn mạnh miệng: “Nếu anh ta không thích Linda lâm, thế cũng không nên cho người ta hy vọng, khiến Linda cảm thấy không vui!”
Con người anh chính là như thế, trong muôn vàn buội hoa, phiến lá không dính người, lại khiến cho muôn hoa đều thầm thương trộm nhớ.
“Từ trước đến giờ, tổng giám đốc Quan cũng chưa từng cam kết gì với cô ấy, chẳng qua khi đó Linda đưa ra một yêu cầu đối với tổng giám đốc Quan, tổng giám đốc Quan đồng ý cô ấy mới đồng ý giúp chuyện này.” Lâm Minh giải thích.
“Yêu cầu gì?” Tô Lam nhíu mày hỏi.
“Bảo tổng giám đốc Quan tới đảo Phổ Cát nghỉ dưỡng với cô ấy, hơn nữa còn đi riêng.” Lâm Minh trả lời.
Nghe thấy thế, Tô Lam cau mày, Linda là một người vô cùng kiêu ngạo, không ngờ cô ta lại đưa ra yêu cầu như thế.
Chẳng trách lúc này cô ở ngoài phòng họp nghe thấy cô ấy nói, chỉ cần Quan Triều Viễn chịu bỏ thời gian tìm hiểu cô ấy, anh sẽ yêu cô ấy mà thôi.
Hoá ra, Linda là muốn tìm cho mình một chủ nghĩa, hy vọng bọn họ có thể nảy sinh tình cảm trong quá trình chung sống, chỉ là hy vọng của cô ta tan vỡ, có thể do cô ta quá tự tin nhỉ?
Đối với một người đàn ông như Quan Triều Viễn mà nói, có người đẹp nào mà anh chưa từng nhìn thấy? Người xinh đẹp nào chưa từng rơi vào tay anh, sao anh lại giống mấy người đàn ông khác được, có thể thông quan việc chung đụng mấy ngày với một mỹ nữ mà động tâm chứ? Sau khi Tô Lam trầm mặc một hồi lâu, Lâm Minh mới nói: “Bây giờ tổng giám đốc Quan quan tâm Linda đủ thứ, chỉ bởi vì sự áy náy trong lòng mà thôi, anh không muốn Linda có tiếng là người bị bỏ rơi, cho nên cô Tô à, mong cô hãy thông cảm cho tổng giám đốc Quan, đừng giận dỗi với anh ấy.”
“Tôi nào có… giận dỗi với anh ta?” Tô Lam ôm đầu mình, cảm thấy đau đến mức sắp nứt ra, thế nhưng hôm nay uống quá nhiều: “Thật ra mấy ngày nay tổng giám đốc Quan cũng không chịu nổi, ngày ngày phải xã giao với Linda và mấy anh công an, gần đây uống rượu hơi nhiều, bệnh dạ dày cũng tái phát.” Lâm Minh cau mày nói.