Ngay sau đó, Tô Lam quay đầu nhìn Quan Triều Viễn, nói bằng giọng trách móc: “Quan Triều Viễn, Minh An mới ba bốn tuổi, mong anh đừng lợi dụng một đứa trẻ để đạt được mục đích của anh, như vậy có hại cho tâm lý của thằng bé, cũng sẽ dạy hư trẻ con!”
Nói xong, Tô Lam ngồi xổm xuống, vươn tay nắm bàn tay đang kéo áo cô của Minh An, nghiêm túc nói: “Minh An, dì không phải mẹ cháu, sau này đừng gọi dì như vậy nữa nhé.”
Lúc này, Tô Lam thấy nước mắt trong hốc mắt Minh An, cô dứt khoát đứng lên rồi quả quyết xoay người rời đi.
Ánh mắt đáng thương chán chường của Minh An khiến Tô Lam đắn đo hồi lâu không đi, cô tự nhủ không thể quay đầu, nếu không chắc chắn cô sẽ không hạ quyết tâm được.
“Tô Lam, Minh an là đứa con đầu tiên của chúng ta. Năm đó lúc em sinh thằng bé, thằng bé không mất!” Vừa đi được mấy bước, phía sau truyền đến giọng của Quan Triều Viễn.
Nghe thấy câu này, Tô Lam dừng bước theo bản năng, nhưng cô không quay đầu.
Cô thừa nhận câu này ảnh hưởng rất nhiều đến cô, đứa con chết yểu năm đó là cú sốc lớn với cô, bao nhiêu năm qua đi, mãi cho đến bây giờ, đêm nằm mơ, có đôi khi cô sẽ nhớ đến đứa bé đó, trái tim sẽ nhói đau.
Thấy Tô Lam dừng lại Quan Triều Viễn bước tới trước hai bước, nói: “Nếu em muốn hiểu mọi chuyện thì có thể đến tìm tôi bất cứ lúc nào!”
“Anh tưởng tôi sẽ tin lời anh nói sao?” Tô Lam đưa lưng về phía anh, vẫn không chịu tin những gì anh nói là thật.
“Tin hay không là ở em, em đã bỏ lỡ hơn ba năm của thằng bé, chắc em không muốn bỏ lỡ cả tuổi thơ của thằng bé đúng không?” Quan Triều Viễn nói xong thì đi tới bên cạnh Minh An, vươn tay nắm tay Minh An, xoay người rời đi.1
Lúc này, Tô Lam không khống chế được nên quay đầu nhìn, cô thấy bóng lưng Quan Triều Viễn và Minh An.
Bóng lưng một lớn một nhỏ đó như bản sao, lúc này Minh An lưu luyến quay đầu nhìn Tô Lam, ánh mắt đáng thương và bịn rịn khiến trái tim Tô Lam như thắt lại.1
Tô Lam đứng đó cho đến khi hai chiếc bóng một lớn một nhỏ phía trước biến mất ở đầu kia con đường, lúc này cô mới xoay người rời đi.
Ra khỏi ngã rẽ, Tô Lam nhìn thấy Quan Khởi Kỳ đứng ở trước xe phía xa nhìn sang bên này, cô vội rảo bước chạy tới đó.
“Sao lâu vậy?” Quan Khởi Kỳ vươn tay nắm lấy cánh tay Tô Lam, hỏi.
“Cậu bé đó nắm em không buông.” Tô Lam cười đáp.
“Tìm được ba thằng bé rồi à?” Quan Khởi Kỳ vừa nghe thấy câu này thì lập tức nhíu mày.
“Ba thằng bé đã dẫn đi rồi, chúng ta về thôi, chắc Xuân Xuân đợi sốt ruột lắm rồi.” Tô Lam nhìn xung quanh, nói với anh ấy.
“Được.” Quan Khởi Kỳ không hỏi nữa, lên xe với Tô Lam rồi rời đi.
Tối nay Tô Lam nằm trên giường, nhìn Xuân Xuân đã ngủ say rồi lại bắt đầu suy nghĩ miên man. Nói chính xác là từ lúc về đến giờ, cô luôn ngờ vực mãi không thôi.
Không cần giám định quan hệ ruột thịt, chỉ cần nhìn Minh An là cô biết có lẽ Minh An là con trai của Quan Triều Viễn, nhưng sao anh lại nói Minh An là con trai của cô chứ?
Minh An? Đúng, thằng bé ra đời vào mùa đông, hơn nữa cô nhớ năm đó cô đến trại trẻ mồ côi điều tra, sinh nhật của Minh An rất gần với ngày sinh của đứa bé mà cô sinh.
Nghĩ đến đây, Tô Lam ngồi bật dậy, sẽ không trùng hợp đến thế chứ? Lẽ nào Quan Triều Viễn đồng thời sinh con với cô và một người phụ nữ khác? Rốt cuộc Quan Triều Viễn muốn làm gì? Nếu nói đứa trẻ này thật sự là năm đó cô sinh ra, vậy tại sao năm đó anh lại lừa cô là đứa bé chết yểu? Tại sao bao nhiêu năm trôi qua không không hề nói ra, mà bây giờ cô sắp kết hôn với Quan Khởi Kỳ thì anh lại nói ra?
Lúc đầu Tô Lam nhận định là Quan Triều Viễn lợi dụng Minh An để phá vỡ chuyện kết hôn giữa cô với Quan Khởi Kỳ.
Nhưng trằn trọc cả đêm, ngờ vực trong lòng Tô Lam ngày càng lớn. Thực ra có thể là từ tận đáy lòng cô cũng có khát vọng: Hi vọng Quan Triều Viễn nói thật, hi vọng Minh An thật sự là đứa trẻ năm đó cô sinh ra.
Cô hi vọng biết bao đứa trẻ năm đó không chết yểu, hi vọng nó vẫn sống trên đời, cho dù là Quan Triều Viễn đang âm mưu gì thì cô cũng không sợ, cô chỉ hi vọng con trai cô còn sống.
Sáng sớm, Tô Lam gần như cả đêm không ngủ cuối cùng cũng đưa ra quyết định: Cô phải đi tìm Quan Triều Viễn, mặc kệ anh muốn làm gì, cô phải làm rõ chuyện này.
Tô Lam nhìn Xuân Xuân đang ngủ say trong nắng sớm, vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn, khẽ nói: “Xuân Xuân, nếu con có một người anh trai chơi với con, liệu con có vui không?”
Khuôn mặt mũm mĩm của Xuân Xuân say ngủ, Tô Lam ngắm cô bé một lúc rồi nói: “Cho dù lần này kết quả có thể nào thì mẹ cũng phải làm rõ chuyện này, mẹ muốn làm rõ rốt cuộc Minh An có phải con trai mẹ hay không.”
Trời sáng, Tô Lam cũng không quan tâm được gì khác nữa, cô lập tức gọi cho Lâm Minh.
“Xin chào, cho hỏi là ai đấy ạ?” Đầu kia điện thoại truyền đến giọng của Lâm Minh.
Tô Lam đã đổi số điện thoại vài lần, thế nên Lâm Minh không rõ là ai gọi cho anh ta.
“Trợ lý Lâm, tôi là Tô Lam.” Tô Lam siết chặt tay cầm điện thoại.
“Cô Tô?” Rõ ràng Lâm Minh hơi bất ngờ khi nhận được cuộc gọi của Tô Lam.
“Tôi muốn gặp Quan Triều Viễn nhanh nhất có thể, mong anh thu xếp giúp tôi.” Tô Lam thấp giọng nói.
Người ở đầu kia điện thoại ngẩn ra, sau đó lập tức nói: “Được. Cô Tô, cô nhớ nghe điện thoại của tôi, tôi liên lạc với tổng giám đốc Quan rồi sẽ lập tức trả lời cô.”
“Cảm ơn anh.” Tô Lam nói xong thì cụp điện thoại.
Chẳng lâu sau, có lẽ chưa đến hai phút, điện thoại của Tô Lam lại đổ chuông.
Thấy số điện thoại của Lâm Minh, Tô Lam lập tức nghe máy.
“Alo?” Tô Lam hơi sốt ruột, cô chỉ mong có thể gặp Quan Triều Viễn ngay bây giờ.
“Cô Tô, chín giờ sáng hôm nay tổng giám đốc Quan sẽ đợi cô ở nhà anh ấy.” Lâm Minh ở đầu kia điện thoại nói.
Nghe thế, Tô Lam cau mày: “Nhà anh ta?”
Đến nhà anh gặp nhau, Tô Lam vẫn hơi kiêng dè, không biết anh lại giở trò gì? Đến lúc đó một cô gái yếu ớt như cô chẳng phải để mặc anh ức hiếp sao? Lâm Minh như đã biết trước Tô Lam sẽ kiêng dè nên nói tiếp: “Cô Tô, tổng giám đốc Quan nói anh ấy sắp xếp gặp ở nhà một là không muốn gây thêm phiền phức, hai là tiện để cô thăm một vài đồ đạc lúc nhỏ của Minh An. Nếu cô không yên tâm, tổng giám đốc Quan bảo tôi đi với cô.”
Tht biết, muốn là rõ sự thật thì cô không thể không vào hang cọp, vả lại cho dù Lâm Minh đi theo cô thì có thể làm được gì? Chẳng phải anh ta nghe theo lệnh của Quan Triều Viễn à, đây hoàn toàn là trò lừa trẻ con.
Cuối cùng, Tô Lam hạ quyết tâm, gật đầu đáp: “Được, anh chuyển lời tới anh ta, tôi sẽ đến đúng giờ.”
“Được.” Lâm Minh nói xong thì cúp điện thoại. Không lâu sau, chị Vu đến, Xuân Xuân cũng tỉnh. Ăn sáng xong, Tô Lam vào bếp, thừa lúc chị Vu không để ý, cô bỏ một con dao cắt dưa vào túi xách.