Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi! Test
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nếu như nó có bản lĩnh, còn cần em đến nhờ anh sao? Nói sao thì cũng là cháu của nhà mẹ em, sau này nó được thăng quan thì sau này cũng có ích với nhà chúng ta, anh xem nhà người ta ai mà không nâng đỡ con cháu của mình? Đâu giống anh ngay thẳng trung trực như vậy, may là năm trước em đã dựng một công ty tạo ra sản nghiệp này, Triều Viễn cũng có triển vọng, mấy năm nay phát triển Thịnh Thế không ngừng, nếu không bây giờ anh nghỉ hưu, chỉ dựa vào lương hưu của anh cả cháo cũng không có mà ăn!” Lục Trang Đài luyên thuyên không ngừng.

“Mẹ, mẹ bớt nói vài câu đi.” Quan Triều Viễn đã thấy sắc mặt khó coi của ba, vì thế nhanh chóng khuyên nhủ.

Nhưng Lục Trang Đài vẫn không để tâm, tiếp tục lải nhải: “Anh nói em và Triều Viễn hưởng ké được của anh gì rồi? Vì chuyện lần trước của anh mà Triều Viễn phải chạy đến kinh thành nhờ người…”

Lúc này, Quan Danh Sơn tím tái mặt mày, giơ tay hất bát canh nóng mà ban nãy Lục Trang Đài đặt bên bàn xuống đất!

Thoáng chốc, bát canh vỡ tan tành, nước canh văng khắp nơi, còn văng lên cả quần áo của Lục Trang Đài.

Nhìn đống bầy nhầy trên người mình, Lục Trang Đài đứng lên, chỉ vào mũi Quan Danh Sơn mà mắng: “Anh điên rồi à?”

“Đúng là anh không có mang lại lợi ích gì cho em, vậy sao biết bao năm nay em không ly hôn với anh? Đừng nghĩ anh không biết, năm đó em đã sớm có người khác bên ngoài rồi.” Quan Danh Sơn phẫn nộ nói.

Lục Trang Đài nghe vậy rất khó coi, nhất là trước mặt con trai, nhưng chuyện năm đó Quan Triều Viễn cũng biết.1

“Ba.” Quan Triều Viễn gọi một tiếng, không muốn ba nói nữa.

Lục Trang Đài tức giận đẩy ngã chiếc ghế bên cạnh, chất vấn: “Sao? Bây giờ anh chê em đúng không? Em biết rồi, thì ra anh nhẫn nhịn không nhắc đến chuyện này là vì anh còn tại chức, không thể ly hôn, sợ ảnh hưởng đến sự nghiệp, bây giờ anh nghỉ hưu rồi, ly hôn không ảnh hưởng nữa rồi, anh muốn ly hôn với em phải không?”

Quan Danh Sơn ngồi trên giường bệnh lười nhìn Lục Trang Đài một cái: “Thật ra, lòng em đã không còn bên anh từ lâu rồi, em còn duy trì mối quan hệ vợ chồng là vì có thể mượn mối quan hệ của anh trong tỉnh, giúp em gầy dựng sự nghiệp sao? Nếu không có cái ghế của anh, sợ là em đã bỏ anh từ lâu rồi đúng không?”

“Hừ, Triều Viễn, con nghe thấy chưa? Thật ra mẹ và ba con đã không còn tình cảm từ lâu, tạm bợ với nhau cũng chỉ là lợi ích mà thôi.” Lục Trang Đài cười lạnh, trong nụ cười có sự căm phẫn và bất lực.

Quan Triều Viễn nhìn ba mẹ mình, nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Từ khi anh còn chưa thành niên, bọn họ chính là một đôi vợ chồng ba ngày cãi một trận lớn, hai ngày cãi một trận nhỏ, vốn nghĩ họ có thể bên nhau đến bạc đầu, không ngờ hôm nay lại đến bước đường như nước với lửa.

Lúc này, Quan Danh Sơn đột nhiên nhắm mắt lại, đau buồn nói: “Nếu anh đã không còn giá trị gì với em nữa, vậy thì ly hôn đi, em yên tâm, anh không cần tài sản và công ty của em đâu.”

Lục Trang Đài nghe vậy, do dự một lúc rồi cười lạnh: “Quan Danh Sơn, bây giờ em đã là hoa tàn ít bướm rồi, ly hôn không phải anh nói là được, khi nào em muốn ly mới được ly!”

Nói xong, Lục Trang Đài quay người đi.

“Mẹ.” Quan Triều Viễn lên trước một bước, cau mày lại.

Khi Lục Trang Đài đi tới cửa, đột nhiên quay lại, ngước mắt nhìn Quan Danh Sơn trên giường bệnh, nói: “Anh không giúp cháu em cũng không sao, ngày mai em về thành phố, mối quan hệ mà em gầy dựng mấy năm qua cũng có thể làm việc này thành công, không có anh cũng vậy!”

Nói xong, Lục Trang Đài tức giận bỏ đi.

Quan Triều Viễn thấy vậy, vội đi ra nói với Lâm Minh đang đứng bên ngoài: “Mau đưa bà chủ về.”

“Vâng.” Lâm Minh đáp rồi đi.

Quan Triều Viễn quay lại phòng bệnh, âm thầm cầm chổi lên, bắt đầu quét canh và những mảnh vỡ dưới đất.

Hồi sau, Quan Danh Sơn mới nói: “Triều Viễn, con nói ba và mẹ con có thể nói chuyện với nhau không?”

Quan Triều Viễn ngước lên nhìn gương mặt tiều tụy và bất lực, những năm qua anh cũng cảm nhận sâu sắc được, ba của anh gần như chưa bao giờ hạnh phúc.

“Ba, tính cách của mẹ là như vậy, mẹ nói ngày mai sẽ về thành phố, hai người tạm xa nhau một thời gian để bình tĩnh lại đi.” Thân làm con trai, anh cũng chỉ có thể khuyên như vậy.

Lúc này, Sở Thanh Diên tiễn Tô Lam đã quay lại.

Thấy Quan Triều Viễn đang dọn dẹp mảnh vỡ trên đất, không kìm được nói: Ây da, sao canh đổ rồi?”

“Là con không cẩn thận!” Quan Triều Viễn vội nói.

Sở Thanh Diên giành chổi trong tay Quan Triều Viễn: “Để mẹ, con không làm được mấy chuyện này đâu.”

Quan Triều Viễn nhìn Sở Thanh Diên ra ra vào vào, lo trước lo sau, lúc thì bưng nước cho ba rửa tay, lúc thì lấy nước lau nhà lau sàn, lúc thì rót nước cho ba, ngại vô cùng.

“Mẹ, vất vả cho mẹ rồi.” Quan Triều Viễn rất cảm kích, nói.

“Không vất vả, mẹ ở nhà đã quen rồi. Không còn sớm nữa, con mau về đi.” Sở Thanh Diên cười, lau đi mồ hôi trên trán.

Quan Triều Viễn chào ba một tiếng rồi về.

Sớm ngày mai, Quan Triều Viễn đích thân đưa Lục Trang Đài về thành phố.

Trên đường đi, đương nhiên là tai không có sự lựa chọn mà phải nghe mẹ càm ràm và lên án ba, anh không nói gì cả, chỉ đành làm khán giả, đổi lại vẫn là sự bất mãn của mẹ.

Trưa đi ăn trưa cùng mẹ, lại bị bà ấy kéo đi thăm những người bạn cũ, giúp cháu bà ấy đi kêu gọi chuyện tranh cử Trưởng khu, đợi đến khi Quan Triều Viễn có thể thoát thân thì trời đã tối…

Đêm tối, Tô Lam đã chìm vào giấc mộng.

Ting ting…

Đột nhiên bị một hồi chuông đinh tai nhức óc đánh thức, cô giơ tay sờ điện thoại, là số điện thoại của Quan Triều Viễn gọi đến.

Tô Lam nghĩ là chuyện gì, vì thế vội bắt máy.

“A lô?”

“Em ngủ à?” Bên kia truyền đến giọng nói đặc trưng của Quan Triều Viễn.

Tô Lam nghe thấy giọng anh hình như rất mệt mỏi, hình như còn có tiếng xe cộ bên ngoài, lo lắng hỏi: “Bây giờ anh đang ở đâu?”

“Anh sắp vào thành phố Giang Châu rồi.” Bên kia trả lời.

Tô Lam nghe vậy, cau mày: “Muộn vậy rồi, anh đi đâu vậy?”

Cúi đầu nhìn điện thoại, bây giờ cũng hơn một giờ rồi.

“Anh mới từ thành phố về.” Quan Triều Viễn nói.

“Anh về thành phố rồi?” Tô Lam ngạc nhiên.

“Có một tin tốt và một tin xấu, em muốn nghe tin nào trước?” Quan Triều Viễn đột nhiên dùng giọng điệu trêu chọc hỏi.

“Tin xấu gì? Anh đừng dọa em.” Vừa nghe có tin xấu, Tô Lam do dự.

“Rốt cuộc là muốn nghe tin nào trước?” Giọng Quan Triều Viễn không nhanh không chậm, nghe rất êm tai.

Tô Lam suy nghĩ một lát rồi nói: “Em nghe tin xấu trước.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK