Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi! Test
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Y tá ở lại phòng bệnh chừng hơn một tiếng đồng hồ mới nặn hết sữa của Tô Lam ra.

Vì hì hà hì hục hơn một giờ nên cả người Tô Lam ướt đẫm mồ hôi, cô dựa lưng vào đầu giường thở hổn hển. Cô thầm nghĩ: “Hèn gì ai cũng nói mẹ là một nhân vật vô cùng vĩ đại, làm mẹ quả thật rất vất vả.” Lúc này cô đột nhiên nhớ tới mẹ của mình. Từ sau khi cô hủy hôn với Quan Khởi Kỳ, mẹ cô không còn đếm xỉa đến cô nữa. Tô Lam mỗi ngày đều phải săn sóc Xuân Xuân, cho nên cũng không có thời gian về nhà mẹ đẻ, thỉnh thoảng có gọi vài cú điện thoại, song thái độ của mẹ cô đều dửng dưng và lạnh lùng, khiến Tô Lam có hơi nản lòng, dạo gần đây cũng không liên lạc với bà nữa.

Nghĩ đến đây, Tô Lam cảm thấy bản thân không nên cư xử như vậy, dù sao cũng là do cô khiến mẹ mình thất vọng, nên tự nhủ với lòng: “Đợi bình phục rồi mình sẽ về nhà nhận lỗi với mẹ.”

Sau khi y tá đi ra ngoài, một bóng dáng trẻ con băng băng lao vào nhanh như gió.

“Mẹ ơi!”

Nhìn thấy người chạy vào là Minh An, Tô Lam phấn khởi hẳn lên, mọi khó chịu và đau đớn ban nãy bỗng chốc đều biến mất.

“Mẹ ơi, mẹ thấy khỏe hơn chút nào chưa?” Minh An nhoài khuôn mặt nhỏ nhắn về phía giường bệnh, nghiêm túc hỏi.

“Mẹ khỏe rồi.” Tô Lam mỉm cười và vuốt ve cưng nựng gương mặt bé xíu của Minh An.

Nghe vậy, Minh An thở phào nhẹ nhõm, trên khuôn mặt nhỏ xíu hiện lên một nụ cười. “Sau này mẹ đừng để bị bệnh nữa nhé, Minh An sẽ sợ lắm mẹ ơi.”

“Ừ, sau này mẹ sẽ không bệnh nữa.” Tô Lam nhoẻn miệng cười và khẽ gật đầu.

Quan Triều Viễn bước vào sau Minh An, giờ phút này anh đã hiểu hết toàn bộ nỗi đau vừa rồi của Tô Lam, vì vậy anh cảm thấy vô cùng áy náy vì sự nhầm lẫn của mình.

Minh An và Tô Lam nói chuyện được một lúc, Quan Triều Viễn bước tới xoa đầu Minh An và nói: “Minh An, để mẹ con nghỉ ngơi đi, ba đưa con về.”

Minh An nghe thế thì bĩu môi và nói: “Không, con muốn ở đây với mẹ.”

“Minh An ngoan nào, mẹ con đang bệnh, cần phải nghỉ ngơi, con hiểu chứ? Nếu không, mẹ sẽ phải mất rất lâu mới khỏi bệnh đấy.” Quan Triều Viễn cố ý nghiêm mặt lại.

Nghe vậy, dù Minh An rất miễn cưỡng nhưng nhìn thấy Tô Lam đang ngồi trên giường bệnh thì vẫn vô cùng hiểu chuyện, cậu bé nói với cô: “Mẹ à, vậy Minh An về nhé, ngày mai Minh An sẽ lại đến thăm mẹ.”

“Ừ, Minh An của mẹ là ngoan nhất.” Tô Lam nở nụ cười, xoa xoa hai gò má bầu bĩnh của Minh An.

Lúc này Tô Lam mới ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt của Quan Triều Viễn.

“Xuân Xuân thế nào rồi?” Cô đã nằm ở đây cả đêm nên không biết bây giờ Xuân Xuân đã khỏe hơn chưa.

Quan Triều Viễn an ủi cô: “Yên tâm đi, chị Hồng rất có kinh nghiệm, bây giờ Xuân Xuân đã có thể ăn và ngủ tốt. Đợi sau khi em xuất viện thì có lẽ con bé sẽ cai sữa được rồi.”

Nghe vậy, Tô Lam gật đầu nói: “Mấy ngày này đành làm phiền chị Hồng trông nom cho Xuân Xuân vậy.”

“Ừ, vậy tôi đưa Minh An về trước, tôi có mời một y tá chăm sóc cho em, tối tối tôi sẽ lại đến thăm em.” Quan Triều Viễn gật đầu, sau đó nắm tay Minh An bước ra ngoài.

“Thế…” Tô Lam còn muốn nói điều gì nữa.

Quan Triều Viễn quay lại, nhướng mày, nhìn thật sâu vào đôi mắt của Tô Lam.

“Xuân Xuân rất bướng, nhờ anh dặn dò chị Hồng để ý con bé một chút.” Tuy biết chị Hồng là người rất đáng tin cậy, nhưng Tô Lam vẫn không yên tâm, vì dù sao Xuân Xuân cũng còn quá nhỏ.

“Ừm.” Quan Triều Viễn gật đầu, lại liếc nhìn Tô Lam thêm một lần nữa rồi mới xoay người dắt Minh An rời khỏi đó.

Mấy ngày kế tiếp Quan Triều Viễn sáng nào cũng đưa Minh An đến thăm Tô Lam, mỗi ngày đều mang theo ảnh chụp của Xuân Xuân. Tô Lam nhìn thấy Xuân Xuân khỏe mạnh nên cũng an tâm tịnh dưỡng trong bệnh viện.

Thường ngày đều có nữ y tá đến chăm sóc cho Tô Lam, Tô Lam cảm thấy rất thoải mái và dễ chịu. Cô cũng nhìn ra lần này Quan Triều Viễn đang cố gắng duy trì khoảng cách với cô.

Mỗi buổi sáng, anh đưa Minh An đến bệnh viện và ở lại đây khoảng nửa tiếng đồng hồ, sau đó sẽ viện cớ Minh An cần đi nhà trẻ và anh phải đi làm nên sẽ lập tức rời đi ngay.

Tô Lam cảm thấy như thế này rất ổn, cô không bị gượng gạo, mà Quan Triều Viễn cũng chẳng cần phải lúng túng hay thấy khó xử. Có lẽ đây là một cách rất tốt để đôi bên hòa hợp với nhau. Anh và cô cùng nhau nuôi nấng hai đứa con chung của họ, mà giữa họ cũng không có va chạm gì.

Tuy rằng Tô Lam có lúc cảm thấy trong lòng rất trống trải, nhưng đây không phải là dự tính ban đầu của cô hay sao? Trải qua lần nhập viện này, Tô Lam mới biết sức khỏe là vốn quý nhất, đặc biệt là giờ đây cô còn có thêm hai đứa trẻ phải săn sóc, cô thật sự không thể để bản thân gục ngã, cho nên cô rất nghe lời bác sĩ trong quá trình điều trị ở bệnh viện, hơn nữa còn tích cực ăn uống tẩm bổ với hi vọng cơ thể của mình sẽ có thể mau chóng bình phục.

Một tuần sau, bệnh viêm tuyến sữa của Tô Lam đã được chữa khỏi và cuối cùng cô có thể xuất viện. Sáng nay, Quan Triều Viễn đưa Minh An đến đón Tô Lam xuất viện.

Lâm Minh lái xe phóng nhanh trên đường, Quan Triều Viễn ngồi ở ghế phụ, Tô Lam và Minh An ngồi ở ghế sau. Trên đường đi, chỉ có Minh An là vui vẻ nhảy nhót tưng bừng, ba người lớn còn lại đều không nói với nhau câu nào. Tô Thanh cảm thấy bầu không khí thật kỳ lạ, nhưng nhờ có Minh An mà không khí trong xe ít nhất cũng không quá nặng nề và ngột ngạt.

Sau khi bước vào nhà, Lâm Minh mang tất cả đồ dùng trong bệnh viện lên lầu, Quan Triều Viễn dắt tay Minh An đi vào trong.

Vào cửa nhìn quanh không thấy Xuân Xuân, Tô Lam nhíu mày, quay đầu nhìn Quan Triều Viễn và chất vấn: “Không phải anh nói sẽ để chị Hồng đưa Xuân Xuân về nhà sao?”

Nghe vậy, Quan Triều Viễn không trả lời câu hỏi của Tô Lam, mà quay sang dặn dò Lâm Minh: “Lâm Minh, cậu đưa Minh An xuống phía dưới đợi tôi.”

Lâm Minh nghe vậy thì biết ngay bọn họ có chuyện muốn nói, liền bước đến nắm tay Minh An, cười nói: “Minh An, chú Lâm dẫn con xuống nhà chơi nhé?”.

Truyện đề cử: Hào Môn Này, Tôi Không Gả Nữa

“Vâng ạ.” Minh An ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn và Tô Lam, sau đó nói tiếp: “Con biết ba và mẹ có chuyện muốn nói với nhau, nên con cần phải tránh mặt đi.”

Tô Lam nghe Minh An nói như vậy thì hơi nhíu mày, mặt mũi Quan Triều Viễn trắng bệch, liếc nhìn Minh An một cái. Lâm Minh không nhịn được cười, lập tức kéo Minh An xuống lầu.

Sau khi hai chú cháu rời đi, căn phòng đột nhiên rơi vào sự im lặng đáng sợ.

“Tôi có một chuyện muốn bàn bạc với em.” Quan Triều Viễn nói với Tô Lam bằng giọng điệu rất nghiêm túc.

Nghe vậy, Tô Lam hơi lo lắng vì cô đã lờ mờ đoán được chuyện gì đang xảy ra.

“Quan Triều Viễn, có phải anh muốn cướp Xuân Xuân khỏi tôi không? Nếu đúng như vậy, tôi nói cho anh biết, tuyệt đối không thể có chuyện đó. Xuân Xuân nhất định phải ở bên cạnh tôi!” Tô Lam giận dữ trách móc.

Nghe thấy những lời lo lắng này của cô, Quan Triều Viễn không khỏi cau mày nói: “Em bình tĩnh nghe tôi nói, được không Tô Lam?”

“Tôi không muốn nghe. Tóm lại, nếu anh muốn cướp Xuân Xuân đi, tôi sẽ không đồng ý.” Tô Lam vẫn khăng khăng với suy nghĩ của mình.

“Không ai muốn cướp Xuân Xuân đi đâu hết, bao gồm cả tôi. Tôi chỉ muốn thảo luận với em để làm sao nuôi dạy Xuân Xuân cho thật tốt, đương nhiên cũng là để em thấy thoải mái hơn.” Quan Triều Viễn cố gắng giải thích. Nhưng Tô Lam hoàn toàn không nghe những gì anh nói, bởi vì trong lòng cô luôn canh cánh nỗi hoang mang và sợ hãi, rằng anh sẽ có suy nghĩ tước đi quyền nuôi dưỡng Xuân Xuân của cô. Xuân Xuân từ lúc chào đời chưa hề rời cô nửa bước, vì vậy cô chắc chắn sẽ không để con bé lìa xa mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK