Nhìn đôi mắt đầy vẻ thần bí của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam không khỏi hỏi: “Tin gì thế?”
“Là tin về oan gia đối đầu với em.” Quan Khởi Kỳ cười nói.
“Hồ Mỹ Ngọc?” Tô Lam nhướng mày.
Quan Khởi Kỳ gật đầu rồi nói: “Cuối cùng Diệp Vĩnh Thành cũng biết quá khứ của cô ta, nói chia tay với cô ta rồi.”
“Chẳng phải sắp đám cưới chạy bầu à? Đứa bé đó thì sao?” Tô Lam cau mày.
Mặc dù Tô Lam biết giấy không gói được lửa, nhưng dù sao thì Hồ Mỹ Ngọc đã có thai rồi, nhà họ Diệp cũng nên có ý kiến chứ?
“Đứa bé gì chứ, mang thai giả thôi.” Quan Khởi Kỳ nói.
“Mang thai giả?” Tô Lam không khỏi sửng sốt, cúi đầu nghĩ ngợi, sau đó nói: “Sao có thể là giả chứ? Hôm đó chúng ta đến bệnh viện đúng lúc gặp họ, chẳng phải Hồ Mỹ Ngọc đến bệnh viện kiểm tra sao? Lẽ nào bác sĩ hợp tác với cô ta để lừa mọi người hả?”
Mặc dù Tô Lam biết Hồ Mỹ Ngọc sẽ dùng một vài thủ đoạn, nhưng dù sao khiến bác sĩ hợp tác với cô ta để lừa gạt người khác thì khá khó, đặt y đức của bác sĩ sang một bên trước, lỡ như sự việc bại lộ thì bác sĩ sẽ bị liên lụy.
Quan Khởi Kỳ ngập ngừng rồi cười nói: “Em có nghĩ cũng không nghĩ ra đâu, Hồ Mỹ Ngọc cũng rất cao tay, lúc xét nghiệm nước tiểu lại mua nước tiểu của một thai phụ khác trong nhà vệ sinh để làm xét nghiệm, tất nhiên kết quả xét nghiệm là có thai, lừa Diệp Vĩnh Thành xoay vòng vòng!”
Nghe thấy thế, Tô Lam thật sự cảm thấy khó mà tưởng tượng nổi, cách này mà Hồ Mỹ Ngọc cũng nghĩ ra được.
Nhưng nghĩ lại thì Hồ Mỹ Ngọc không hẳn đã có suy nghĩ như vậy, rất có thể đây là cách Hồ Tinh dạy cô ta nhỉ?
Từ đây cũng có thể nhận ra hai mẹ con Hồ Tinh thật sự không từ thủ đoạn để Hồ Mỹ Ngọc bước chân vào nhà giàu, cách gì cũng có thể nghĩ ra.
“Vậy âm mưu của Hồ Mỹ Ngọc bị phát hiện thế nào?” Tô Lam cau mày hỏi. Quan Khởi Kỳ cười đáp: “Diệp Vĩnh Thành là một tên ngốc, nhưng mẹ của Diệp Vĩnh Thành không ngốc. Tôi nghe một người bạn nói Diệp Vĩnh Thành đưa Hồ Mỹ Ngọc về thì gặp mẹ cậu ta, bà ấy phản đối gay gắt, mẹ Diệp Vĩnh Thành lăn lộn trên thương trường đã lâu, người nào mà chưa từng gặp. Thế nên lập tức tìm người điều tra gốc rễ của Hồ Mỹ Ngọc, mà gốc rễ của cô ta em còn không biết sao? Vừa điều tra là tra ra ngay cô ta dính líu tới một đống đàn ông. Mới đầu Diệp Vĩnh Thành không tin, cuối cùng mẹ Diệp Vĩnh Thành lấy chứng cứ ra, cậu ta mới buộc phải tin, sau đó mẹ Diệp Vĩnh Thành vạch trần chuyện Hồ Mỹ Ngọc mang thai giả, lúc này Diệp Vĩnh Thành mới biết đường quay đầu. Nếu không, chắc chắn trăm phần trăm là Diệp Vĩnh Thành sẽ cưới Hồ Mỹ Ngọc! Nếu là vậy thì thật sự có kịch để xem, nhà họ Diệp sẽ cho tất cả mọi người trong giới kinh doanh của Giang Châu xem trò cười!”
Nghe Quan Khởi Kỳ nói xong, Tô Lam lắc đầu.
Thực ra cô đã sớm đoán được kết cục của Hồ Mỹ Ngọc rồi, chỉ là không ngờ cô ta lại trơ trẽn làm đến mức này, muốn giả mang thai để bước chân vào nhà giàu.
Thấy Tô Lam một lúc lâu không lên tiếng, Quan Khởi Kỳ nhíu mày hỏi: “Tôi còn tưởng em nghe thấy tin này sẽ rất vui chứ, sao chẳng có chút biểu cảm gì hết vậy? Đó là kẻ thù của em, giờ cô ta có kết cục như vậy mà em không phấn khích sao?”
Tô Lam mím môi cười nói: “Cô ta tự làm tự chịu, tôi có gì mà vui chứ? Thực ra cô ta tốt hay không tốt thì cũng liên quan gì đến tôi chứ? Tôi với cô ta chẳng qua chỉ là người dưng nước lã mà thôi.”
“Ấy, tôi phát hiện em ở đây hai tháng không uổng đấy, đúng là tu thân dưỡng tính rồi.” Quan Khởi Kỳ giơ ngón cái với Tô Lam.
“Tôi ở đây không bình tĩnh hòa nhã cũng không được.” Tô Lam cười nói.
“Ôi, tôi vốn muốn miêu tả cho em tình cảnh thảm thương của Hồ Mỹ Ngọc, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.” Quan Khởi Kỳ ngả người lên ghế bập bênh, lắc lư lên xuống, không lên tiếng nữa.
Tô Lam liếc nhìn Quan Khởi Kỳ, cô biết anh ấy cố ý úp mở nên hờ hững nói một câu: “Nếu anh cứ muốn nói, vậy thì tai tôi cũng đang rảnh đây.”
Nghe vậy, chân Quan Khởi Kỳ giậm lên đất, ghế bập bênh lập tức dừng lại. Anh ấy ngồi bật dậy, cười hì hì nhìn Tô Lam rồi nói: “Tôi biết ngay em muốn nghe mà!”
“Vậy thì đừng úp mở nữa.” Tô Lam không vui lườm anh ấy, sau đso Quan Khởi Kỳ miêu tả như thật cho tht nghe: “Hồ Mỹ Ngọc vất vả mất bao công sức mới câu được Diệp Vĩnh Thành, thấy miếng thịt đã đến bên miệng rồi, tất nhiên không thể chịu để yên được, thế nên cô ta ngày ngày chạy đi chặn đường Diệp Vĩnh Thành, nào là khóc lóc, quỳ gối, treo cổ, cắt cổ tay các thứ, cách nào cô ta cũng dùng hết rồi, khiến Diệp Vĩnh Thành sống không được mà chết cũng chẳng xong!”
“Cái này thì tôi tin.” Tô Lam gật đầu, loại người như Hồ Mỹ Ngọc thật sự có thể làm ra những chuyện này.
Có lẽ Hồ Mỹ Ngọc được thừa hưởng từ người mẹ là Hồ Tinh, nghe nói những cách này Hồ Tinh đã dùng với Tô Mạnh Cương năm đó. Nếu không, mẹ cô chắc chắn không phải đối thủ của Hồ Tinh. “Sau đó quả thực Diệp Vĩnh Thành không chịu nổi nữa, chỉ có thể cuốn gói đồ đạc sang Mỹ lánh nạn. Tất nhiên Hồ Mỹ Ngọc không đuổi theo đến Mỹ được, nghe nói cô ta năm lần bảy lượt đến tìm mẹ Diệp Vĩnh Thành, nhưng mẹ Diệp Vĩnh Thành là người giỏi giang, sau vài lần thì Hồ Mỹ Ngọc không dám đến nữa. Cứ thế chuyện này chấm dứt.” Quan Khởi Kỳ giơ hai tay ra, nhún vai.
Nghe thấy thế, Tô Lam che miệng cười rồi nói: “Nhưng Diệp Vĩnh Thành cũng không thể ở Mỹ cả đời được đúng không.”
“Bây giờ cậu ta chỉ có thể được ngày nào hay ngày ấy thôi.” Quan Khởi Kỳ nói.
Tối nay, Quan Khởi Kỳ ở lại căn nhà nhỏ.
Quan Khởi Kỳ đến đã mang cho căn nhà nhỏ thêm sức sống. Buổi tối, Quan Khởi Kỳ chuẩn bị đồ nướng, bà ngoại vô cùng vui vẻ, ăn cũng rất nhiều. Tô Lam cũng ăn không ít, Quan Khởi Kỳ nướng không biết mệt, chị Bình cũng cực kỳ vui…
Thu đi đông đến, chớp mắt đã đến ngày đông nước chảy kết thành băng, sắp đến năm mới rồi.
Nhìn chị Bình bận bịu dán đôi câu đối lên trong sân, Tô Lam đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ của mình, duỗi tay sờ vào bụng đã nhô cao, không khỏi nhớ nhà.
Ngày mai là giao thừa rồi, mẹ cũng đã gọi đến mấy cuộc, hỏi cô có về nhà đón năm mới hay không. Vì năm nay Tô Yên đã kết hôn rồi nên sẽ không về nhà đón năm mới, trong nhà chỉ còn một mình mẹ thôi.
Tô Lam cúi đầu nhìn bụng mình, cô thế này hoàn toàn không thể về được, lòng cô đầy áy náy với mẹ, chỉ có thể tiếp tục nói dối, bảo Thanh Sơn cần người ở lại trông, không thể để cấp dưới ở lại được, cô là quản lý, chỉ có cô có thể thể ở lại thôi.
Tô Lam đang chìm trong tự trách và áy náy thì cánh cổng lớn trong sân chợt mở ra, Quan Khởi Kỳ tay xách túi lớn túi nhỏ đi vào. Anh ấy vẫn chói lòa ngời ngời như vậy, nụ cười trên mặt đầy rạng rỡ, luôn có thể cho người ta cảm giác lạc quan. Tô Lam tự hỏi, nếu không có Quan Khởi Kỳ thì cuộc sống hiện tại của cô không biết sẽ buồn tẻ thế nào. Ít nhất thì cô đang sống yên bình tự tại ở căn nhà nhỏ này, có thể lặng lẽ chờ đợi con sinh ra. Tô Lam nhìn thấy Quan Khởi Kỳ đưa túi lớn túi nhỏ cho chị Bình rồi lại ra cổng, Tô Lam cau mày, không biết anh ấy đi làm gì.1