Buổi tối, quả nhiên mẹ Trần mang theo đồ dùng cá nhân hàng ngày của Tô Lam, đúng giờ xuất hiện ở biệt thự trong núi.
Tối đó, mẹ Trần nấu mì thịt gà cho Tô Lam, nhưng cô tức đến no cả bụng, làm gì còn muốn ăn nữa.
Sau một đêm trằn trọc, bình minh ló dạng.
Tô Lam đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xuống khoảng sân từ tầng hai.
Thời tiết trong núi lạnh hơn thành phố nhiều, cô khoác áo ngủ trên vai, nắng sớm trong núi vô cùng đẹp đẽ và yên tĩnh, chỉ là cô chẳng có chút tâm trạng nào để thưởng thức.
Trong căn biệt thự này được trang trí và có nội thất theo kiểu Âu, có thể nói là vô cùng xa hoa, ngay cả ly thủy tinh uống nước cũng nhập khẩu từ nước ngoài, trên sàn trải thảm lông cừu. Mặc dù Giang Châu đang là mùa hè, nhưng trên đỉnh núi này lại vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, buổi tối Tô Lam phải đắp một cái chăn dày thì mới không thấy lạnh.
Anh tìm một cái lồng xinh đẹp để nhốt cô ở đây, ngoài cô đơn ra, Tô Lam còn cảm thấy sợ hãi, chọc giận Quan Triều Viễn đúng là rất nguy hiểm.
Điện thoại của cô đã bị anh ném vỡ, mọi người trong nhà và bạn bè không liên lạc được với cô chắc chắn sẽ lo sốt vó. Nhưng điện thoại trong căn biệt thự này đã bị Quan Triều Viễn cho người khóa lại, chỉ có thể liên lạc được với số của anh và Lê Minh, những số khác đều không gọi được.
Suy nghĩ một đêm, Tô Lam cũng không có cách gì tốt, chỉ có thể liên tục gọi cho Quan Triều Viễn, điên cuồng oanh tạc anh.
“Quan Triều Viễn, anh mau thả tôi ra, anh nghe thấy chưa hả?”
“Quan Triều Viễn, tôi không muốn ở đây, anh mau cho người đón tôi về Giang Bắc!”
“Quan Triều Viễn, anh là đồ khốn, anh không thể hạn chế tự do của tôi!”
Nhưng mỗi lần cô nói những lời này trong điện thoại, đầu bên kia không chút tiếng động nào, Tô Lam cảm thấy anh hoàn toàn không nghe cô nói.
Đến khi cô hét lên mệt rồi, không muốn nói nữa thì đầu bên kia điện thoại mới dùng giọng điệu từ tốn nói: “Không khí trong núi rất tốt, hợp để cô ở đó tu thân dưỡng tính, vừa rồi xem như cô rèn luyện hoạt động của phổi!”
“Quan Triều Viễn, anh không được chết yên đâu!” Mỗi lần thế này, Tô Lam đều sẽ rủa anh câu này. Nhưng lần nào anh cũng có thể cúp điện thoại trước một bước, cho nên anh hoàn toàn không nghe thấy lời rủa của cô.
Cuối cùng Tô Lam tức đến nỗi đập chiếc điện thoại duy nhất trong căn biệt thự này.
Sau khi yên lặng hai ngày, cuối cùng Tô Lam nghĩ ra một cách chống lại Quan Triều Viễn, đó là tuyệt thực.
Anh có thể mặc kệ cô sống chết thế nào, nhưng anh không thể mặc kệ sống chết của đứa bé trong bụng cô được.
Cho nên, bảo làm là làm ngay, cả một ngày cô chẳng cơm nước gì, mặc dù bụng đã bắt đầu phản đối kịch liệt, nhưng cô vẫn chịu đựng. Cô không thể bị nhốt trong lồng như một con gà được, hơn nữa mẹ và em gái cô không tìm thấy cô, nói không chừng đã muốn báo cảnh sát.
Buổi tối, mẹ Trần mang đồ ăn đến trước đầu giường Tô Lam, nói bằng giọng nài nỉ: “Mợ chủ, ít nhiều thì mợ cũng ăn một chút đi, mợ thế này em bé trong bụng cũng không chịu nổi đâu.”
Tô Lam mắt điếc tai ngơ, không biết hôm nay là lần thứ mấy bà ấy đến nài nỉ cô ăn cơm rồi.
Thực ra cô cũng sắp không trụ được nữa, chỉ cảm thấy cục cưng trong bụng bắt đầu giày vò, mấy hôm nay đã cảm nhận được thai đạp.
Cho nên cô không dám nhìn mấy món ăn mẹ Trần mang lên, sợ mình bỏ cuộc nửa chừng.
Thấy Tô Lam không chút động đậy, mẹ Trần nghẹn ngào nói: “Mợ chủ, cậu chủ mà biết thì chắc chắn sẽ trách dì, mợ mà có bất trắc gì, dì giải thích với cậu ấy thế nào được?”
Nghe thấy thế, Tô Lam suýt chút nữa đã tức điên.
Bây giờ bà ấy vẫn chưa thông báo với Quan Triều Viễn cả ngày nay cô không ăn cơm, đợi đến khi Quan Triều Viễn biết chuyện này, chẳng phải cô đã đói chết rồi à?1
Ngước mắt nhìn bầu trời đen kịt bên ngoài, trời ơi, đêm dài đằng đẵng, bụng đói sao mà qua nổi?
Biết trước cuộc cách mạng này khó khăn như vậy, cô nên giấu ít đồ ăn trong phòng trước, đợi đến tối lén ăn thì cũng không đến nỗi khó chịu thế này.
Tô Lam sờ bụng mình, thầm an ủi cục cưng trong bụng: “Bé con, con nhất định phải kiên trì nhé! Tại mẹ ngốc quá, không biết dùng kế sách.”
Tô Lam chống lại thế tiến công, cuối cùng mẹ Trần bất lực mang đồ ăn ra khỏi phòng, Tô Lam chỉ có thể nhìn ra trời đêm vô tận bên ngoài mà cảm thán.
Tám chín giờ tối, lúc bụng cô đói đến mức kêu ùng ục, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân nặng nề, sau đó cửa phòng bị đá tung ra!
Tô Lam giật mình, ngước mắt nhìn, chỉ thấy Quan Triều Viễn mặt mày tối sầm sải bước lớn đi vào.
“Cô lấy con của tôi ra để giận hờn với tôi có phải không?” Anh đi tới bên giường, thốt ra câu đầu tiên.
Tô Lam không ngờ anh sẽ đến nhanh vậy, cô còn tưởng tối nay mẹ Trần nói với anh mình tuyệt thực thì phải mai anh mới đến.
“Tôi muốn về Giang Châu!” Tô Lam bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn Quan Triều Viễn.
“Tuyệt đối không thể nào.” Quan Triều Viễn mặt đầy kiên quyết.
Thấy anh kiên quyết như vậy, Tô Lam ngoảnh mặt đi, dứt khoát nói: “Vậy anh nhìn con anh đói chết là được rồi.”1
Tất nhiên Tô Lam cũng không nỡ để con ở trong bụng mình có bất trắc gì, nhưng bây giờ đứa bé trong bụng trở thành sức nặng duy nhất của cô.
Bé cưng, đừng trách mẹ lấy con ra để uy hiếp ba, mẹ thật sự hết cách rồi.
Ai mà ngờ Quan Triều Viễn hoàn toàn không bị uy hiếp, câu này đã chọc giận anh, anh chỉ vào Tô Lam uy hiếp: “Tô Lam, tôi nghiêm túc nói cho cô biết, nếu con của tôi có bất trắc gì, người nhà cô sẽ chôn theo nó!”
Ánh mắt anh như băng lạnh ngàn năm, khiến người nhìn mà lưng toát cả mồ hôi lạnh, Tô Lam hoảng sợ trước lời nói của anh, cả buổi vẫn chưa hoàn hồn.
“Anh… không được làm bậy!” Giọng Tô Lam hơi run rẩy.
Con người Quan Triều Viễn điên lên thì quả thực khiến người ta phải sợ hãi, hơn nữa ở Giang Châu anh cũng là người có thế lực, Tô Lam không thể lấy tính mạng và sự an toàn của mẹ với em gái ra đùa được.
“Không cho tôi làm bậy, vậy thì cô ăn cơm đúng giờ đi.” Quan Triều Viễn ăn nói mạnh mẽ.
Lúc này, Tô Lam biết chắc mình không thể làm căng với anh được, anh hoàn toàn không trúng kế này, hơn nữa quả thực cô không có vốn liếng để lấy đá chọi đá với anh. Người thông minh phải biết thức thời, tránh đi cái hại trước mắt. Cô cũng không cần phải lấy trứng chọi đá, thế nên ngay sau đó, Tô Lam dịu giọng: “Quan Triều Viễn, tôi đã ở đây mấy ngày rồi, mẹ với em gái và bạn bè của tôi không tìm được tôi thì sẽ lo lắng, anh biết không? Lỡ như… lỡ như họ lo quá mà báo cảnh sát, chắc chắn anh sẽ gặp phiền phức.”
“Cô yên tâm, hôm qua tôi đến nhà mẹ cô, tôi nói với họ thai không ổn định nên đưa cô đến viện điều dưỡng ở nơi khác. Cô cần nghỉ ngơi, không nên bị làm phiền, tôi bảo họ mấy ngày nữa hẵng liên lạc với cô, tôi cũng để lại đủ phí sinh hoạt cho họ. Phải rồi, em gái cô sắp lên đại học, tôi cũng đã để lại tiền học phí cho con bé. Với cả cô bạn thân Kiều Tâm kia của cô, tôi bảo Ngải Liên nói lý do tương tự với cô ta. Cô còn cần thông báo cho người thân với bạn bè không? Tôi có thể bảo thư ký thu xếp ổn thỏa từng người một cho cô, cô chỉ cần ở đây yên tâm dưỡng thai, cho đến khi con tôi bình an được sinh ra thì thôi!” Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam chằm chằm, nói một hơi rất dài.1
Bình luận nổi bật
Tổng số 98 câu trả lời
Hương Bùi
xao cứ muỗi ngày đc 1chuong thôi hết kiên nhẫn bỏ k theo dõi nữa
9
24/11/2021
Vu Thuy
thành xuân như 1 lý trang truyện. đọc xong 1 quyển hết bà thanh xuân.
đằng này hết bố thanh xuân cũng chưa hết truyện
7
24/11/2021