Chẳng mấy chốc, Quan Khởi Kỳ lái xe đến trước tòa căn hộ Tô Lam đang ở.
Tô Lam nhìn ra bên ngoài cửa sổ rồi quay đầu, chân thành nói với Quan Khởi Kỳ: “Lần này tôi không b iết nên bày tỏ cảm ơn với anh thế nào.”
“Tôi đã nói là em không cần phải khách sáo với tôi như vậy.” Quan Khởi Kỳ nhìn cô, nói.
Tô Lam gật đầu rồi tháo dây an toàn, nói: “Tôi đi đây, tạm biệt.”
Tô Lam duỗi tay định mở cửa xe, Quan Khởi Kỳ vội gọi cô lại: “Tô Lam!”
“Hả?” Tô Lam ngờ vực, quay đầu nhìn anh ấy.
Quan Khởi Kỳ cúi đầu, mím môi cười nói: “Không mời tôi lên uống chút gì sao?”
Nghe vậy, Tô Lam ngẩn ra nhìn anh ấy, trong lòng nhanh chóng cân nhắc.
Rõ ràng Quan Khởi Kỳ đang niềm mở với mình, mà cô chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn, huống hồ cô cũng không muốn dây dưa tình cảm gì với bất cứ người đàn ông nào.
Thế nên ngay sau đó, Tô Lam cười, khéo léo từ chối: “Nói thật là nhà tôi lộn xộn lắm, thực sự không tiện để một người đàn ông như anh lên đâu.”
“Ừm.” Quan Khởi Kỳ gật đầu, cũng tỏ vẻ tán thành.
Lúc Tô Lam muốn xuống xe thì Quan Khởi Kỳ lại mói một câu như đang lẩm bẩm: “Đã mấy tiếng rồi tôi chưa có ngụm nước nào.”
Tô Lam đã mở cửa xe, nghe thấy câu này thì trái tim chợt mềm lại.
Dù nói thế nào thì Quan Khởi Kỳ cũng đã đi đường dài mấy tiếng đồng hồ đưa mình cô, ngay cả một ly nước mà cô cũng không cho người ta uống thì đúng là hết nói nổi.
Với cả giữa nam nữa thì thế nào cũng phải anh tình em nguyện mà, cô không muốn thì anh ấy có thể làm gì được? Nếu lần sau anh ấy còn bày tỏ cảm tưởng gì gì đó thì cô dứt khoát từ chối là được rồi, tiện thể còn có thể để anh ấy hết hi vọng.
Sau đó, Tô Lam mỉm cười nói: “Trong nhà chỉ có nước lọc thôi, nếu anh không chê thì lên uống một ly!”
Đột ngột nghe thấy câu này, Quan Khởi Kỳ lập tức nở nụ cười: “Không chê không chê.”
Sau đó, Tô Lam dẫn Quan Khởi Kỳ lên lầu.
Sau khi vào cửa, Tô Lam cười nói: “Ngồi đi, tôi đi nấu nước.” Nói xong, cô xoay người vào căn bếp nhỏ hẹp.
Quan Khởi Kỳ đứng giữa phòng, quan sát căn hộ nhỏ này.
Thực ra đây chỉ là một căn phòng mà thôi, một căn phòng khá lớn được chia thành một tủ quần áo, một phòng ngủ và một chiếc sofa đủ cho ba người ngồi để làm phòng khách, còn có một nhà vệ sinh và một ban công nhỏ làm nhà bếp.
Mặc dù nhỏ hẹp nhưng một mình Tô Lam ở cũng đủ rồi, hơn nữa cô còn bài trí căn nhà vô cùng ấm áp.
Giường đơn, rèm cửa sổ và sô pha vải đều cùng một tông vàng xanh, hơn nữa cũng vô cùng sạch sẽ, khiến người ta nhìn mà thoải mái.
Lúc Tô Lam bưng một ly nước lọc từ trong bếp ra thì Quan Khởi Kỳ đã ngồi ngay ngắn trên sofa vải rồi.
“Hơi nóng, phải đợi một lát cho nguội.”Tô Lam đặt ly nước trong tay lên bàn, trước mặt Quan Khởi Kỳ.
“Cảm ơn.” Quan Khởi Kỳ hơi thận trọng nói.
Tô Lam xoay người ngồi vào chiếc ghế đẩu nhỏ trước bàn trà, ngượng ngùng nói: “Xin lỗi anh nhé, vì hai ngày nay tôi không ở nhà nên chẳng có trái cây gì cả.”
“Một ly nước lọc đã đủ rồi.” Quan Khởi Kỳ chỉ vào ly nước nóng vẫn đang bốc hơi trước mặt rồi nói.
Bầu không khí nhất thời hơi lúng túng, Tô Lam chống cằm, cúi đầu nhìn dép mình.
Quan Khởi Kỳ vươn tay nới lỏng cà vạt, sau đó quan sát xung quanh, tìm chuyện nói: “Em còn nói nhà em lộn xộn lắm, quả thực còn sạch hơn cả khách sạn năm sao. Chủ yếu là nhà em bài trí rất ấm áp, khiến người ta có cảm giác là một mái nhà.”
Lời của Quan Khởi Kỳ hơi tác động đến Tô Lam, chỉ là một căn hộ nhỏ nhưng lúc cô bài trì thì cũng tốn tận mấy ngày, cả trong lẫn ngoài đều là tâm huyết của cô.
Tô Lam nhìn căn nhà nhỏ gọn gàng sạch sẽ, cười nói: “Người sống ở bên ngoài thì mong muốn sự ấm áp của gia đình, giờ tôi một mình ở Thanh Sơn nên chỉ có thể bài trí căn nhà nhỏ cho ấm áp một chút, vậy tôi mới không nhớ nhà.”
Thực ra một mình cô ở đây không nhớ nhà là nói dối, nhưng trong thời gian ngắn, cô thật sự không muốn về Giang Châu.
Lần này đi cũng là mượn cớ công ty bảo mình ra ngoài học tập một năm nên mẹ mới miễn cưỡng đồng ý.
Nói thật, ở đây không một người thân cũng chẳng có bạn bè, ngoài công việc ra thì Tô Lam cũng rất cô đơn, nhưng ít nhất ở đây là một môi trường mới, thời gian cô nghĩ ngợi lung tung cũng ít hơn lúc ở Giang Châu nhiều.
Dần dà, cô thích ở đây, mặc dù ở đây không sầm uất như Giang Châu nhưng không khí trong lành, rất nhiều món ăn vặt hợp khẩu vị, thuê nhà cũng rẻ,
Nghe vậy, Quan Khởi Kỳ quan sát Tô Lam rồi cúi đầu nhìn ly nước trước mặt, chậm rãi nói: “Tô Lam, thực ra em hoàn toàn không cần phải làm khổ mình như vậy, em có thể bắt đầu lại từ đầu.”
“Tôi ở đây chính là bắt đầu lại cuộc sống mới mà.” Tô Lam mỉm cười nói.
“Ý tôi là cuộc sống tình cảm của em.” Quan Khởi Kỳ dời mắt nhìn Tô Lam.
Nghe thấy thế, Tô Lam sờ cánh tay mình, cười nói: “Bây giờ lòng tôi đã yên bình rồi, không muốn mà cũng không thể nào chấp nhận thêm tình cảm khác nữa.”
Quan Khởi Kỳ cau mày, có thể là sốt ruột nên nói hơi nhanh: “Anh họ tôi đã xác định ở bên Phương Ngọc Hoan rồi, em giày vò mình thế này có ý nghĩa sao?”
Nhắc đến Quan Triều Viễn, sắc mặt Tô Lam tối lại, như thể đã rất lâu rồi không ai nhắc đến người này trước mặt cô.
Tô Lam đảo mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nói: “Anh ấy ở với ai đã không còn liên quan gì đến tôi nữa, giờ cũng không phải tôi đang giày vò mình, tôi chỉ muốn rời xe nơi khiến tôi tổn thương mà thôi.”
Ngay sau đó, Quan Khởi Kỳ không kiềm được cảm xúc của mình, bước tới nắm lấy bả vai Tô Lam rồi nhấc cô khỏi chiếc ghế đẩu.
“Anh…làm gì vậy?” Tô Lam ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh ấy, cảm thấy anh ấy thô lỗ quá.
Quan Khởi Kỳ vội nói: “Tô Lam, những thứ anh họ tôi không thể cho em, tôi có thể cho em hết. Bây giờ tôi và Tưởng Vân đã chia tay rồi, để tôi chăm sóc em được không?”
Tô Lam đón ánh mắt nóng bỏng của anh ấy, không khỏi cau mày.
Cô cho rằng người đàn ông này muốn mập mờ với cô, vì trong nhiều năm anh ấy và Tưởng Vân dây dưa với nhau, anh ấy cũng từng gặp gỡ không ít người đẹp. Chỉ không ngờ hôm nay anh ấy sẽ nói thẳng như vậy, cô không khỏi nghi ngờ, anh ấy muốn qua lại với cô hay muốn chơi đùa?
Nhưng cho dù là qua lại hay chơi đùa thì bây giờ cô cũng không có hứng thú, cô không muốn qua lại, mà chơi đùa thì cô chơi không nổi.
Tô Lam vươn tay kéo tay anh ấy đặt trên cánh tay cô xuống, hờ hững nói: “Luật sư Quan, tôi có thể tự chăm sóc cho mình, không cần người khác phải chăm sóc.”
Nghe thế, Quan Khởi Kỳ lộ vẻ lúng túng. Dù sao thì cảm giác bị từ chối cũng chẳng dễ chịu gì.
Sau đó, anh ấy chợt cười nói: “Có thể em vẫn cần thời gian để chữa lành tổn thương, không sao, tôi có thể đợi.” Tô Lam không khỏi hơi mất kiên nhẫn, giọng cũng hơi cao: “Anh không cần đợi tôi, tôi không thể yêu anh, càng không thể ở bên anh.”