Phương Ngọc Hoan nhàn nhã uống hết nước trà trong ly thì Lục Trang Đài mới mặc trang phục tinh xảo đi từ trong nhà ra.
Nhìn thấy bà ấy đi đến, Phương Ngọc Hoan đứng dậy cười nói: “Bác gái Quan, nhiều năm không gặp mà bác vẫn trẻ trung xinh đẹp như thế!”
Lục Trang Đài nhìn thấy Phương Ngọc Hoan có hơi bất ngờ, nhưng chẳng bao lâu đã khôi phục vẻ mặt. . Truyện Cung Đấu
Phương Ngọc Hoan đặt món quà mà cô ta mang đến trước đó lên trên bàn đá, cười nói: “Đây là chút quà mà cháu mang từ Mỹ về, xin bác vui lòng nhận lấy.”
Đương nhiên Lục Trang Đài sẽ không bỏ món quà này vào trong mắt, cười gượng nói: “Không ngờ nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn nhớ tôi.”
“Bác là mẹ của Triều Viễn, đương nhiên cháu sẽ luôn ghi nhớ trong lòng.” Phương Ngọc Hoan mặt không đổi sắc nói.
Nhắc đến Quan Triều Viễn, Lục Trang Đài cười lạnh lùng nói: “Cô nói cô từ Giang Châu đến, xem ra cô đã gặp Triều Viễn rồi đúng không?”
“Đúng vậy.” Phương Ngọc Hoan gật đầu.
“Vậy chắc cô cũng biết Triều Viễn đã kết hôn, hơn nữa Tô Lam còn mang thai, Triều Viễn sắp làm bố rồi.” Lục Trang Đài nói chuyện, đồng thời quan sát một lượt sắc mặt của Phương Ngọc Hoan.
“Những chuyện này, Triều Viễn đã nói với cháu.” Phương Ngọc Hoan gật đầu.
Nghe thấy lời này, Lục Trang Đài không khỏi hơi bất ngờ: “Nếu đã biết thì cô còn đến tìm tôi làm gì?”
Phương Ngọc Hoan mỉm cười, điềm tĩnh lấy một tấm ảnh từ trong túi xách ra, đặt trước mặt Lục Trang Đài, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lục Trang Đài nói: “Khi về nước, cháu thu dọn phòng, trong lúc tình cờ nhìn thấy tấm ảnh của năm đó, cho nên muốn cầm qua đây cho đưa tận tay cho bác gái Quan.”
Lục Trang Đài vốn đang xem thường cô ta, cúi đầu nhìn lướt qua tấm ảnh ở trước mặt, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.
Duỗi tay cầm lấy tấm ảnh, Lục Trang Đài nhìn rồi lại nhìn, cuối cùng không nhịn được nổi giận, nhưng vẫn kiềm chế được tính nóng nảy của mình, quay đầu hét lên: “Tiểu Cầm, đột nhiên tôi muốn ăn cherry, cô đi đến siêu thị lớn ở phía Nam mua hai cân về đây!”
“Vâng ạ.” Tiểu Cầm đang quét sân vội vàng cầm túi xách đi ra ngoài.
Nhìn thấy phản ứng của Lục Trang Đài điều động Tiều Cầm rời khỏi đây, Phương Ngọc Hoan biết mình đã thành công một nửa, khóe miệng cong lên một chút.
Sau khi Tiểu Cầm đi, Lục Trang Đài tức giận xét nát tấm ảnh ở trong tay.
Phương Ngọc Hoan không khỏi cười nói: “Bác gái Quan, cháu vẫn còn bản sao của tấm ảnh này, bác xé không hết đâu.”
“Sao cô lại có tấm ảnh này?” Lục Trang Đài đè thấp giọng, lên tiếng tra hỏi. Phương Ngọc Hoan hé miệng cười, nhớ lại ngày hôm đó: “Cháu nhớ khi đó cháu đang học đại học, vẫn chưa tốt nghiệp, cháu và Triều Viễn vốn định đi ra ngoại ô chơi, nhưng cháu tạm thời đến kỳ kinh, vậy nên không đi nữa. Triều Viễn đọc sách ở trong phòng, cháu ở bên cạnh anh ấy, cầm máy ảnh chụp cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ, nhưng không ngờ đột nhiên cổng lớn của sân mở ra, là bác và một người đàn ông đi vào. Sau đó đột nhiên bác đóng cổng lớn, người đàn ông đó ôm lấy bác, hôn cuồng nhiệt…”1
“Đừng nói nữa!” Khuôn mặt của Lục Trang Đài vừa nãy vẫn còn rất kiêu ngạo đàn áp người khác, lúc này trở nên trắng bệch.
Phương Ngọc Hoan lại nói tiếp: “Cháu nhớ ngày hôm đó, hình như bác trai Quan đi họp ở Kinh Thành, bác cũng nghĩ rằng cháu và Triều Viễn đã đi ra vùng ngoại ô chơi, theo lý thì bọn cháu sẽ đi một ngày không về. Bác và người đàn ông đó ở trong sân không thể đợi được nữa, cháu nhìn thấy hai người vừa cởi đồ, vừa đi vào phòng…”
“Cô câm miệng lại cho tôi!” Đột nhiên Lục Trang Đài nổi điên, dường như sau đó hơi choáng váng, dùng tay đỡ lấy đầu.
Phương Ngọc Hoan tạm dừng một lúc, nói tiếp: “Triều Viễn nhìn thấy hành vi của bác và người đàn ông kia qua khung cửa sổ, đã đỏ mắt muốn giết người. Dù sao thì việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, anh ấy bảo cháu đợi ở trong phòng, đừng ra ngoài, cháu cũng chỉ có thể nghe lời của anh ấy thôi, dù sao thì mẹ chồng nàng dâu chúng ta, sau này cũng phải ở chung thôi!”
Sắc mặt của Lục Trang Đài đã không còn kiêu ngạo đàn áp người khác như lúc nãy từ lâu rồi, dường như con người già đi vài tuổi ngay lập tức. Nhưng dù sao thì bà ấy là người từng trải qua sóng to gió lớn, điều chỉnh sơ sơ cảm xúc một chút, ngẩng đầu cười khẩy nói: “Phương Ngọc Hoan, nói đi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
“Cháu có thể muốn làm gì? Thật ra những năm nay, trái tim của cháu vẫn luôn ở nhà họ Quan, cháu chỉ muốn sau này có thể ở bên cạnh Triều Viễn mà thôi. Có trách thì cũng trách cháu mệnh khổ, nếu không phải năm đó nhà cháu xảy ra biến cố đột ngột thì đoán chừng con của cháu và Triều Viễn đã có thể gọi bác là bà nội rồi!” Phương Ngọc Hoan luôn nói những lời liên quan đến anh, nhưng cũng dốc sức biểu lộ thái độ của mình.
“Nhưng Triều Viễn đã kết hôn…”
Lục Trang Đài vừa nói một câu, Phương Ngọc Hoan ngắt lời bà ấy nói: “Anh ấy không hề yêu người phụ nữ đó, người mà anh ấy yêu là cháu!”1
“Được, chỉ cầm cô có bản lĩnh có thể khiến nó ly hôn và cưới cô thì tôi sẽ không can thiệp vào được chưa? Hơn nữa, tôi còn thành tâm thành ý chấp nhận cô, tổ chức cho cô một hôn lễ long trọng.” Lục Trang Đài nói.
Thực ra, đối với Lục Trang Đài mà nói, con trai bà ấy cưới Phương Ngọc Hoan hay là cưới Tô Lam đó cũng như nhau, hai người này, bà ấy đều không hài lòng.
Thế nhưng bà ấy đã đánh giá thấp Phương Ngọc Hoan, sau đó Phương Ngọc Hoan cười nói: “Chỉ không can thiệp thôi thì không được, cháu muốn bác ủng hộ cháu, giúp cháu đuổi người phụ nữ đó ra khỏi nhà họ Quan, khiến Triều Viễn tuyệt vọng hoàn toàn với cô ta!”
Nghe vậy Lục Trang Đài nhíu này: “Dù sao cũng là vấn đề tình cảm của bọn nó, một người làm mẹ như tôi thì làm sao can thiệp, làm sao giúp cô được?”
Lúc này, ánh mắt của Phương Ngọc Hoan âm u, nhìn về nơi khác nói: “Cháu biết chắc chắn bác có cách, cháu cho bác thời gian một tuần, nếu bác không nghĩ ra cách, cháu sẽ gửi bức ảnh đến tòa soạn nhỏ ở thành phố, đến lúc đó bác sẽ càng nổi tiếng hơn nữa ở thành phố!”1
Nói xong, Phương Ngọc Hoan đứng lên, xách túi xách muốn rời đi.
“Cô, đây thực sự là hành vi của bọn cướp!” Lục Trang Đài nổi giận nói.
Phương Ngọc Hoan dừng bước, đưa lưng về phía Lục Trang Đài nói: “Để được ở bên cạnh Triều Viễn, cháu đã cố gắng rất nhiều.”
“Ha ha…” Lục Trang Đài cười khẩy một tiếng nói: “Ranh con, cô còn quá non nớt, dựa vào thế lực của tôi giết chết cô giống như đạp chết một con kiến, cô nghĩ rằng thật sự có thể uy hiếp được tôi sao?”
Phương Du xoay người, nghênh đón ánh mắt khôn khéo của Lục Trang Đài nói: “Bác gái Quan, đương nhiên cháu có chuẩn bị rồi mới đến. Bây giờ, căn hộ ở Giang Châu mà cháu đang ở là căn hộ dưới tên của Triều Viễn. Hiện tại tình cảm của cháu và anh ấy rất ổn định, nếu cháu có sơ xuất, dì nói anh ấy có thể khoanh tay đứng nhìn không?”1
“Cô lấy Triều Viễn để uy hiếp tôi sao?” Lục Trang Đài đứng lên trong phút chốc.
Phương Ngọc Hoan cười nói: “Bác gái Quan, những năm qua, có lẽ tình mẹ con giữa bác và Triều Viễn cũng chỉ còn lại những thứ trên bề mặt thôi đúng không? Anh ấy là con trai duy nhất của bác, lẽ nào bác muốn đè cọng rơm cuối cùng lên lưng con lạc đà sao?”
Lời của Phương Ngọc Hoan đánh bại suy nghĩ của Lục Trang Đài, bà ấy nhất thời như bị năm tia sét đánh vào đầu, chậm rãi ngồi xuống ghế đá. Thấy Lục Trang Đài sắp thỏa hiệp, Phương Ngọc Hoan bước đến, thái độ trở nên cung kính hơn rất nhiều, duỗi tay vỗ vai của bà ấy nói: “Bác gái Quan, thực ra cháu cũng không có ác ý, chỉ là cháu quá yêu Triều Viễn. Nếu sau này có thể gả cho Triều Viễn, cháu chắc chắn sẽ ngoan ngoãn hiếu thuận, sẽ khuyên nhủ Triều Viễn, xoa dịu mối quan hệ giữa mẹ con hai người.”1
“Hy vọng cô nhớ lời nói ngày hôm nay.” Lục Trang Đài là người thông minh, một câu nói đại biểu giao dịch của bọn họ đã thành công.
“Cháu thể với trời: Nếu sau này làm trái lời thể, sẽ khiến cháu không được chết tử tế!” Phương Ngọc Hoan lập tức giơ tay trái lên nói.
“Sau khi chuyện này thành công, nhớ tiêu hủy hết toàn bộ bản sao của tấm ảnh đó cho tôi.” Lục Trang Đài ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Phương Ngọc Hoan: “Bác yên tâm, cháu chắc chắn sẽ làm.” Phương Ngọc Hoan gật đầu.