Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên gian xảo: “Vừa nãy em rất nghe lời, nhưng chúng ta vẫn còn có chuyện quan trọng, xong việc chúng ta mới có thể thân mật.”
Nghe anh nói như thế, mặt Tô Lam đỏ lên: “Anh lại không đứng đắn rồi, em sẽ không để ý đến anh nữa.”
Nói xong, cô quay mặt qua chỗ khác.
Lúc này, đột nhiên Quan Triều Viễn quỳ một gối xuống sàn.
Thấy đột nhiên anh quỳ xuống, Tô Lam sững sờ: “Anh… Làm cái gì vậy?”
Quan Triều Viễn giữ chặt tay Tô Lam, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô một cái, ngẩng đầu lên nói: “Anh đã đưa nhẫn, vừa nãy có cả hoa hồng và âm nhạc, bây giờ anh muốn chính thức cầu hôn em.”
Thật ra Tô Lam cũng chỉ nói đùa, không ngờ anh lại tưởng thật.
Quan Triều Viễn là một người kiêu ngạo như thế nào chứ? Quỳ xuống cầu hôn cô thật đúng là chuyện mà cô không ngờ anh có thể làm được.
Lúc này, trái tim Tô Lam điên cuồng đập loạn, không ngờ rằng chuyện chỉ có trong TV và tiểu thuyết lại có thể xuất hiện chân thật trong cuộc sống của cô.
“Tô Lam, em sẽ gả cho anh chứ? Về sau em chính là sinh mệnh của anh, mong rằng sau này em sẽ giúp anh vượt qua quãng đời khá dài còn lại.” Quan Triều Viễn thu lại nụ cười gian tà trên mặt, hiện tại vẻ mặt anh nghiêm túc, ánh mắt thâm tình, muốn có bao nhiêu trịnh trọng thì có bấy nhiêu trịnh trọng.
Lúc này Tô Lam rất muốn nói em đồng ý, nhưng cô lại nghĩ như vậy dường như không dè dặt cho lắm, cô đang suy nghĩ trả lời vấn đề của anh như thế nào.
Đợi cả buổi nhưng không thấy được phản ứng của Tô Lam, Quan Triều Viễn vội nói: “Em có nghe thấy anh nói không?”
“À, đương nhiên, em nghe thấy anh nói rồi, được rồi, em đồng ý sẽ suy nghĩ một chút đề nghị của anh.” Lúc này, Tô Lam đột nhiên dùng ánh mắt tinh ranh nhìn anh, nói.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn đứng lên.
Anh cúi đầu đưa mắt nhìn cô một chút, mới gật đầu nói: “Được, anh sẽ cho em thời gian cân nhắc.”
Sau đó, anh tiến lên đẩy ngã Tô Lam lên giường lớn!
“Này, anh làm gì vậy?” Bị đẩy ngã, Tô Lam hoảng sợ nói.
Lông mày Quan Triều Viễn nhíu lại, trả lời: “Em suy nghĩ việc của em, anh làm việc của anh, tốt nhất là trong đêm nay em phải cho anh một câu trả lời!”
Nghe anh nói như thế, Tô Lam vội vàng đẩy bờ vai của anh: “Này, anh đừng có làm loạn, em…”
Còn chưa nói hết câu, Quan Triều Viễn đã cúi đầu chặn miệng của cô lại, nuốt hết những bất mãn và phản kháng của cô vào trong bụng.
Trong ban đêm mịt mù, người mới ban nãy còn đang giãy dụa đã ỡm ờ đã bắt đầu cuộc chiến…
Tuy rằng đêm qua đại chiến ba trăm hiệp, thế nhưng Tô Lam không thể nuốt lời việc đã hứa với Minh An. Vì vậy, tuy rằng cả người cô đau đớn rã rời, thế nhưng buổi sáng cô vẫn giãy dụa bò dậy, ăn điểm tâm với Quan Triều Viễn xong thì dẫn hai đứa trẻ đi chơi.
Đây cũng là lần đầu tiên cả nhà bốn người bọn họ đi chơi bên ngoài, Minh An và Xuân Xuân đều vô cùng phấn khích, Tô Lam ngồi trên ghế đợi, Quan Triều Viễn đưa bọn trẻ đi chơi thử tất cả các trò chơi, Tô Lam cảm giác mình dường như bản thân đang ở bên trong hũ mật, khắp nơi đều là mùi vị ngọt ngào.
Buổi sáng thứ hai, Quan Triều Viễn và Tô Lam cùng đưa Minh An đi nhà trẻ.
Sau đó, Quan Triều Viễn bảo Lâm Minh lái xe đi tới cục dân chính.
Nhìn qua cục dân chính trước mắt, Tô Lam có chút do dự rồi.
Cô quay đầu nhìn Quan Triều Viễn ở phía sau, nói: “Thật ra… Cũng không cần phải gấp gáp đi đăng kí kết hôn như vậy, đúng không?”
Tối hôm qua, sau khi thân mật, Quan Triều Viễn nói với cô rằng tháng sau sẽ tổ chức hôn lễ, đến lúc đó anh sẽ cho cô một hôn lễ long trọng, đền bù những thiệt thòi mà trước đây cô phải chịu.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn sầm mặt lại, nhanh chóng bắt lấy tay của cô: “Tối hôm qua em đã đồng ý rồi, em không thể bỏ chạy!”
Chỉ hai người bọn họ và ông trời mới biết tối hôm qua cô đã đồng ý như thế nào. Tối hôm qua, sau khi đại chiến ba trăm hiệp, anh còn muốn tiếp tục chiến đấu, Tô Lam không chịu nổi được nữa, đành phải cầu xin tha thứ. Anh nhân cơ hội đó đưa ra điều kiện là sáng thứ hai hai người phải đến cục dân chính đăng ký kết hôn. Trong tình huống đó, nếu Tô Lam không muốn mệt chết thì cô chỉ có thể tạm thời đồng ý thôi, không ngờ anh lại dám làm thật.
“Tháng sau mới cử hành hôn lễ, hình như bây giờ đi đăng kí kết hôn cũng quá sớm rồi?” Tô Lam cẩn thận cãi lại.
Lúc này, Quan Triều Viễn đưa mắt nhìn những người xung quanh rồi nói nhỏ ở bên tai của cô: “Xem ra anh phải cố gắng cày cuốc để cái bụng của em có động tĩnh, nếu không em vẫn sẽ chạy lung tung được!”
Thấy dáng vẻ nghiêm túc làm việc xấu của anh, Tô Lam biết rõ nhất định anh là người nói được làm được, cho nên cô vội vàng phản đối, nói: “Không được!”
“Không được thì mau đi đăng kí kết hôn với anh.” Nói xong, Quan Triều Viễn kéo cô đi vào cục dân chính.
Tô Lam cũng không biết là chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy lần này cô đi đăng kí kết hôn nhưng không hề bình tĩnh, ung dung như lần trước. Tim của cô đập rất nhanh, hơn nữa lúc cô ký tên còn không có tiền đồ đến nỗi hai tay đều run lên.
Trời ạ, cô bị sao vậy? Tô Lam không sợ trời, không sợ đất đâu rồi? Chẳng lẽ cô càng già lại càng nhát gan sao? Hoặc là giống như mọi người thường nói, cô mắc chứng lo lắng trước hôn nhân?
Lúc ra khỏi cục dân chính, cúi đầu nhìn giấy đăng kí kết hôn đỏ rực trong tay, trong lòng Tô Lam còn hơi sợ hãi, cô lại kết hôn với Quan Triều Viễn một lần nữa, đây là hy vọng của cô từ lâu, nhưng tại sao cô lại không thể vui nổi?
Mà Quan Triều Viễn lại cầm giấy đăng kí kết hôn đỏ chót rồi cười ngây ngô. Thấy dáng vẻ tươi cười của anh, Tô Lam cũng không nhịn được cười lên, nỗi bất an nãy giờ cũng tan thành mây khói.
Bình thường khuôn mặt anh vẫn cứng đờ, gần đây đã tốt hơn nhiều. Anh đã cười nhiều hơn, thế nhưng cũng chỉ hơi nhếch môi, có đôi khi cao hứng, anh mới cười to. Nhưng dáng vẻ cười ngây ngô như bây giờ quả thật là rất hiếm thấy.
Sau đó, Tô Lam lấy điện thoại ra, dùng tốc độ nhanh nhất bắt trọn khoảnh khắc đó, chụp được ảnh anh nhếch miệng cười ngây ngốc.
Nghe thấy âm thanh của đèn flash, Quan Triều Viễn ngẩng đầu, thấy Tô Lam đang cầm điện thoại di động chụp ảnh, anh không khỏi cau mày, nói: “Em làm gì đó?”
“Chụp được ảnh anh đang cười ngây ngốc rồi.” Tô Lam giơ điện thoại trong tay, nghịch ngợm cười nói.
Nghe vậy, Quan Triều Viễn nói: “Xấu quá, không được chụp!”
Nói xong, anh tiến lên định cướp lấy điện thoại trong tay Tô Lam.
Người Tô Lam cũng nhanh nhẹn chạy về phía xe.
Thấy cô biết sợ, Quan Triều Viễn cũng cất bước đuổi theo
Sau đó, hai người chạy qua chạy lại, đuổi nhau một vòng.
Mấy phút sau, bọn họ mới ngồi ở ghế sau của xe, thở không ra hơi.
“Lấy ảnh ra cho anh xem.” Quan Triều Viễn vươn tay về phía Tô Lam.
Hai tay Tô Lam cầm điện thoại, cười nói: “Vậy anh phải đồng ý với em, không được xóa bức ảnh này!”
Nghe vậy, Quan Triều Viễn gật đầu, nói: “Được, anh không xóa.”
“Không được lừa em.” Tô Lam hất cằm nói, sau đó mới yên tâm đưa điện thoại ra.
Nhận điện thoại, Quan Triều Viễn cúi đầu nhìn ảnh chụp trên màn hình. Anh vốn đang nhíu mày, sau đó lại sờ cằm nở nụ cười, rồi sau đó lại trở nên nghiêm túc.