Mục lục
Tổng Tài, Anh Quá Bá Đạo Rồi! Test
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt của Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên giao nhau trên không trung chừng hai giây, sau đó Khương Tố Quyên đột nhiên ôm chầm lấy Trịnh Hạo, quay đầu nói với Tô Yên bằng dáng vẻ không hề chùn bước: “Chúng tôi đã là một thể rồi. Cô đánh đi, dù sao thì cũng là chúng tôi có lỗi với cô. Cô muốn đánh thế nào cũng được, chỉ cần cô có thể hết giận là được!”

Sau đó Khương Tố Quyên nhanh chóng nhắm hai mắt lại trong lòng Trịnh Hạo, dáng vẻ thấy chết không sờn.

Trịnh Hạo cúi đầu nhìn Khương Tố Quyên trong lòng mình rồi cũng nhắm hai mắt lại, sau đó siết chặt hai tay mình ôm chặt lấy Khương Tố Quyên vào lòng.

Tô Lam nhìn hai người đang ôm nhau đứng cùng một chỗ, bỗng nhiên có cảm giác rất hâm mộ bọn họ.

Bọn họ lựa chọn cùng nhau đối mặt với khó khăn, cho dù có chết cũng muốn ôm chặt nhau mà chết. Mặc dù sau khi bọn họ đến với nhau cũng không phải là vinh quang, nhưng hôn nhân của Trịnh Hạo và Tô Yên cũng là hiểu nhầm. Đột nhiên Tô Lam hiểu ra rằng, Trịnh Hạo đã tìm được người mình yêu cả đời rồi. Mà có vẻ như Khương Tố Quyên này cũng không đáng ghét đến vậy. Thế mà cô lại có hơi tán thưởng cô ta.

Mà giờ phút này ở trong mắt Tô Yên lại là hai người kia đang khiêu chiến cô ta.

Sau đó Tô Yên giơ cái túi da trong tay mình lên rồi ré lên: “Được, các người muốn bị đánh cùng nhau đúng không? Hôm nay tôi đây sẽ đánh chết đôi cẩu nam nữ các người!”

Dứt lời, túi da cứng rắn trong tay Tô Yên nhanh chóng đánh vào đầu và mặt Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên. Mà những người đang đứng hóng chuyện xung quanh còn không ngừng trầm trồ khen ngợi.

Tô Mạnh Cương đứng bên cạnh hung hăng reo lên: “Đánh chết bọn họ! Đánh chết đôi nam nữ chó chết đó đi!”

Lúc này, Chi Chi đang ở trong lòng Tô Mạnh Cương thấy ba mình bị đánh thì gấp đến nỗi khóc lên: “Đừng đánh ba con mà, đừng đánh ba con…”

Tô Lam thấy vậy thì chua xót trong lòng. Cô biết mình không thể ngăn cản được mọi việc nên bèn tiến tới bên cạnh Tô Mạnh Cương ôm Chi Chi qua.

Tô Lam ôm Chi Chi đi xuyên qua đám người, ngồi xuống hàng ghế ở hành lang.

Có vẻ như Chi Chi rất sợ hãi, toàn thân đều phát run. Tô Lam vỗ về phía sau lưng cô bé rồi ôm bé vào lòng mình, nhẹ giọng an ủi: “Chi Chi đừng sợ, Chi Chi ngoan, mẹ con chỉ là đang dạy dỗ ba con một chút thôi, sẽ không đánh hư anh ta đâu…”

Dưới sự an ủi của Tô Lam, Chi Chi dần dần không còn run rẩy nữa.

Trong lòng Tô Lam giờ phút này rất phiền chán hành động của Tô Yên: mỗi lần làm ầm ĩ là lại ôm Chi Chi lại đây, cô ta không sợ sẽ dọa cho Chi Chi hỏng mất à. Thật ra vừa rồi Khương Tố Quyên nói rất đúng. Cô ta thật sự không xứng đáng làm một người mẹ!

Sau khi Tô Yên đập hết đầu rồi đến mặt của Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên xong thì chính mình cũng mất sức.

Lúc này, Tô Mạnh Cương lại tiến lên hung hăng đánh cho Trịnh Hạo hai đấm, lại tát cho Khương Tố Quyên mấy bàn tay.

Trong phút chốc, cả Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên đều bị thương!

Lúc này, không biết là ai báo cảnh sát mà mấy cảnh sát đến đây, Tô Mạnh Cương và Tô Yên mới tạm dừng tay lại.

“Sao lại thế này? Các người đánh người thành như vậy, lập tức theo chúng tôi về cục công an làm biên bản.” Một cảnh sát mặc đồng phục nói.

Tô Mạnh Cương nhanh chóng tiến lên kêu gào: “Đồng chí cảnh sát, đây là con gái tôi, kia là con rể tôi, còn ả đàn bà này là kẻ thứ ba. Bọn họ làm loạn khiến con gái tôi không thể nào sống nổi. Tôi và con gái tôi cùng đường rồi nên mới đến đây dạy dỗ bọn họ. Các người nhất định phải làm rõ ra, bọn họ chính là một đôi nam nữ chó chết!”

“Dù là vì nguyên nhân gì thì việc các người đánh người ta thành ra thế này cũng đều là các người sai!” Đồng chí cảnh sát chỉ vào mấy vết bầm xanh tím và vết máu trên người Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên rồi nói.

Lúc này Sở Thanh Diên lại nhanh chóng nói tốt với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, con gái tôi cũng là vì tức giận nên mới vậy. Nó cam đoan sau này sẽ không như vậy nữa, các người tạm tha cho nó lần này đi!”

“Đừng nhiều lời, chúng tôi cũng chỉ giải quyết việc chung thôi, nhanh đi theo chúng tôi.” Đồng chí cảnh sát nói xong bèn mang Tô Mạnh Cương và Tô Yên đi.

Tất nhiên là Tô Lam và Sở Thanh Diên mang Chi Chi đi trước. Dọc đường đi, Tô Mạnh Cương còn hùng hùng hổ hổ, còn Tô Yên thì như bị choáng váng, đã không còn sức khóc lóc om sòm như vừa rồi nữa, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên.

Sau khi tới cục công an, mặt trời đã xuống núi.

Rất nhanh sau đó, ba mẹ của Trịnh Hạo đã tới, cũng không biết đi vào nói với Trịnh Hạo cái gì mà sau khi đi ra bèn mang Chi Chi đi, nói là tình huống hiện nay để bọn họ chăm sóc Chi Chi thì tốt hơn.

Dù sao thì Sở Thanh Diên và Tô Lam cũng khó mà nói được gì, chỉ muốn xem ý của Tô Yên thế nào thôi. Dù sao thì cô ta cũng mới là mẹ của Chi Chi.

Lần này thế mà Tô Yên lại đồng ý để ba mẹ Trịnh Hạo mang Chi Chi đi. Bởi vì cô ta phát hiện ra rằng, cho dù lần này có dùng Chi Chi để đe dọa Trịnh Hạo thì cũng không được nữa.

Rất nhanh sau đó, Tô Mạnh Cương, Tô Yên, Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên đã viết xong biên bản.

Cảnh sát đi ra nói: “Tô Mạnh Cương, Tô Yên, hai người ẩu đả với Trịnh Hạo và Khương Tố Quyên gây nên thương tích nhẹ. Các người phải dàn xếp với nhau, nếu không thể đạt được sự hòa giải thì hai người sẽ bị giam lỏng nửa tháng!”

Nghe nói như thế, Tô Yên không có phản ứng gì, trái lại Tô Mạnh Cương lại bất mãn kêu gào: “Còn có công lý nữa không vậy? Đôi nam nữ cho chết kia làm loạn quan hệ bừa bãi, thế mà lại muốn giam lỏng cha con chúng tôi là sao? Không được, chúng tôi không phục, chúng tôi muốn tìm lãnh đạo của các người để lý luận!”

“Chúng tôi chỉ là giải quyết việc công mà thôi, không sợ các người tìm lãnh đạo.” Đồng chí cảnh sát nói xong bèn rời khỏi.

“Túm cái gì mà túm? Cho là ông đây bị các người dọa đấy à?” Đợi cho cảnh sát đi xa, Tô Mạnh Cương mới chỉ vào bóng dáng của vị cảnh sát kia rồi kiêu ngạo nói.

Tô Lam rất phản cảm Tô Mạnh Cương. Có ông ta ở đây thật sự là chẳng được ích gì còn mang lại rắc rối.

Sở Thanh Diên nói: “Trịnh Hạo, nói đi nói lại thì cũng là các người có lỗi với Tô Yên của chúng tôi. Dù sao các người cũng là người làm công việc văn hóa, nếu làm ầm lên thì các người cũng bị mất mặt, không bằng việc này coi như xong đi?”

Tất nhiên là Sở Thanh Diên không muốn Tô Yên ngồi tù rồi. Bây giờ Tô Yên không nói lời nào, Tô Lam cũng không tiện nói chuyện, Tô Mạnh Cương thì toàn nói lung tung, thế nên chỉ có bà đứng ra nói chuyện.

Trịnh Hạo còn chưa nói gì, Khương Tố Quyên đã nói trước: “Dì à, chúng tôi bị chửi bới trước mặt mọi người, bị đánh trước mặt mọi người, chúng tôi còn sợ gì mất mặt nữa chứ?”

Sở Thanh Diên nuốt một ngụm nước miếng rồi nói: “Dù có nói thế nào thì cô cũng là kẻ thứ ba, cô gái à, làm ầm lên không tốt với cô.”

“Dì à, bây giờ tôi cũng không sợ làm ầm lên, dù sao thì đời này trừ Trịnh Hạo ra tôi cũng sẽ không gả cho người khác. Danh dự tốt hay xấu đối với tôi cũng không quan trọng lắm.” Khương Tố Quyên ôm cánh tay Trịnh Hạo, ngửa đầu nhìn anh ta.

Trịnh Hạo liếc mắt nhìn Khương Tố Quyên một cái rồi nói với Sở Thanh Diên: “Mẹ, bây giờ phải xem ý của Tô Yên thế nào.”

Nghe nói như vậy, Sở Thanh Diên hơi khó hiểu quay đầu liếc mắt nhìn Tô Yên ngồi trên hàng ghế không nói tiếng nào.

Lúc này, Tô Yên lạnh lùng nhìn chằm chằm Trịnh Hào rồi lên tiếng: “Trịnh Hạo, anh muốn ép tôi ly hôn à? Tôi nói cho anh biết, đừng có mơ!”

Nói xong, Tô Yên đứng dậy định đi.

“Tô Yên, con đứng lại đó cho mẹ!” Sở Thanh Diên lớn tiếng gọi cô ta lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK