Nhưng khi ngước mắt nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ ấm ức của Minh An lúc này, cô lại không đành lòng trách cứ cậu bé, thế nhưng lại không biết làm thế nào để nói rõ đạo lý này với cậu bé, nhất thời quýnh cả lên!
Tô Lam ngước mắt liếc nhìn Quan Triều Viễn một cái, thật sự là khóc không ra nước mắt.
Lúc này, Xuân Xuân ở trong lòng Tô Lam lại nói thêm một câu: “Mẹ, con cũng muốn chơi bong bóng!”
Nghe vậy, Tô Lam sầu não không thôi, trực tiếp dùng tay đỡ lấy đầu của mình.
Lúc này, Quan Triều Viễn cũng không nhịn được nữa, phì một tiếng bật cười, hơn nữa còn phun đồ ăn trong miệng lên mặt bàn.
“Ha ha…”
Nhìn thấy Quan Triều Viễn cười nghiêng ngả, Tô Lam lườm anh một cái.
Quan Triều Viễn cười nói: “Nhà mình có hai cây tấu hề này, anh cười muốn nội thương luôn rồi.”
“Không phải anh là kẻ đầu sỏ à.” Tô Lam bĩu môi nói.
“Xin em đó, tại sao anh lại thành thủ phạm chính rồi?” Quan Triều Viễn không hiểu nên hỏi.
“Nếu không phải tại anh rảnh rỗi không có gì làm mua thứ kia về, sao bọn nhỏ lại làm ra chuyện như vậy chứ? Lần này thì hay rồi, anh bảo em trả lời câu hỏi của con như thế nào đây?” Tô Lam tái mặt đi bắt đầu làm ầm ĩ với Quan Triều Viễn.
“Chuyện này… cũng đâu trách anh được.” Quan Triều Viễn cũng mặt đầy ấm ức.
“Được rồi, anh không cần nói nữa, tất cả đều cấm nói chuyện, ăn cơm!” Cuối cùng, Tô Lam trực tiếp nổi đóa, quát một tiếng với những người bên bàn ăn.
Sau đó, trên bàn chỉ có tiếng nhau nuốt thức ăn.
Bóng đêm sâu thẳm.
Trong phòng ngủ yên tĩnh tối tăm, Tô Lam nằm nghiêng đưa lưng về phía Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn đã không biết đây là lần thứ mấy anh duỗi cánh tay sang, đặt lên eo cô.
Lần này, Tô Lam vẫn đẩy tay anh ra khỏi eo mình không chút nể nang.
“Hẹp hòi thế, vẫn chưa hết giận à?” Quan Triều Viễn ghé sát mặt đến bên tai cô.
“Không phải!” Tô Lam hục hặc hai chữ.
“Em không thể ghim hết sai lầm của con lên người anh như vậy chứ?” Quan Triều Viễn bất đắc dĩ nói.
“Chuyện hôm nay tại anh, ai bảo anh tự tiện làm chủ mua thứ đồ nát kia về?” Tô Lam vẫn giận mà không có chỗ trút.
“Không mua thì mình lấy gì mà dùng đây?” Quan Triều Viễn nhỏ giọng nói.
“Không cần!” Tô Lam nói hai chữ.
Vừa nghe thấy hai chữ này, Quan Triều Viễn lập tức bật cười, đưa tay nắm chặt bả vai cô và nói: “Đây là em nói đấy nhé, chúng ta không cần gì hết.”
Nói xong, cả người anh đè lên người cô.
Thấy anh nghiêng người đè lên, Tô Lam lập tức cau mày nói: “Anh làm gì đấy?”
“Không phải em nói tối nay chúng ta không cần dùng biện pháp hay sao?” Quan Triều Viễn mặt dày hỏi.
Tô Lam bèn giơ tay đẩy anh khỏi người mình, tức giận nói: “Ý của em là ngừng chiến, có hiểu không?”
“Không hiểu.” Quan Triều Viễn vội vàng lắc đầu.
Sau đó Tô Lam hất cằm giải thích: “Ý là anh không được chạm vào em, hiểu rồi chứ?”
Nói xong, Tô Lam lại tiếp tục quay lưng đi.
“Khoan đã, tại sao chứ? Em trừng phạt như vậy là hơi quá đáng rồi đó?” Quan Triều Viễn cau mày nhìn sau lưng cô chằm chằm.
Lúc này khóe miệng Tô Lam cong lên: “Đúng, phạt anh không được chạm vào em một tuần!”
“Cái gì? Một tuần? Em ác thật đấy.” Quan Triều Viễn nói.
“Em còn chưa nói một tháng đâu đấy.” Tô Lam nói thêm một câu.
Sau khi im lặng một lát, một hồi lâu mà Tô Lam vẫn không nghe thấy người sau lưng nói chuyện, ngay lúc đang nghi ngờ, bên tai bỗng vang lên giọng nói của anh.
“Không chạm thì không chạm, cùng lắm thì anh đây tu thân dưỡng tính.” Nói xong, anh bèn nghiêng người nằm xuống ngủ.
Tô Lam núp ở trong chăn nghe thấy lời này thì hé miệng cười một tiếng, sau đó cũng nhắm mắt lại…
Sáng sớm hôm sau, Tô Lam xuất hiện ở văn phòng với tinh thần phơi phới.
“Thật đúng là gặp chuyện vui thì tinh thần sảng khoái mà!” Kiều Tâm nhìn thấy Tô Lam thì cười nói trêu.
Nghe vậy, Tô Lam cười nói: “Tốt nhất là cậu chuẩn bị sẵn phong bì đi.”
Kiều Tâm lại cong khóe miệng lên: “Tớ là phù dâu đấy, cậu vẫn nên về bảo anh nhà cậu chuẩn bị lì xì to cho tớ đi, nếu không là tớ không hết mình đâu!”
Tô Lam chỉ đành nói: “Đúng là sợ cậu thật đấy.”
Sau đó Tô Lam bèn nói với Kiều Tâm: “Tan làm đi với tớ mua mấy đôi giày nhé.”
“Sao không cho nhà tư bản đi cùng cậu? Còn có người chi tiền.” Kiều Tâm nói.
“Tối nay anh ấy có xã giao, vả lại tớ cũng không tin con mắt nhìn của anh ấy.” Tô Lam cười nói.
“Vậy buổi tối cậu mời tớ ăn cơm.” Kiều Tâm nói.
“Một bữa cơm thôi mà, không thành vấn đề.” Tô Lam khẽ gật đầu.
Lúc tan tầm, các nhân viên đều đã đi về, Tô Lam đi đến trước chỗ ngồi của Kiều Tâm thúc giục: “Mau đi thôi.”
“Để tớ khóa tài liệu lại đã.” Kiều Tâm vừa nói vừa bỏ tài liệu trên tay vào trong tủ tài liệu.
Tô Lam nhanh mắt nhìn thấy bên trong tủ tài liệu có một cái túi xách tay, không nhịn được mà hỏi: “Cậu vẫn chưa tặng cái quần kia à?”
Lần trước, bởi vì cô ấy không cẩn thận làm văng cà phê lên quần của Lâm Minh, thế nên Kiều Tâm mua một chiếc quần muốn tặng cho Lâm Minh, không ngờ đã lâu vậy rồi mà cô ấy vẫn chưa tặng quần đi.
Nghe thấy lời này, Kiều Tâm sững sờ một lát mới nói: “Tớ không định tặng nữa.”
Nghe vậy, Tô Lam ngạc nhiên hỏi: “Mua cũng đã mua rồi, tại sao lại không tặng nữa?”
Lúc này Kiều Tâm đã khóa tủ tài liệu lại, quay người kéo Tô Lam đi ra ngoài.
“Tớ đang hỏi cậu đấy.” Tô Lam phát hiện sắc mặt của Kiều Tâm có chút mất tự nhiên.
Kiều Tâm thấy không tránh được nữa nên mới ngượng ngùng nói: “Tự dưng tặng một cái quần cho đàn ông, tớ cảm thấy sẽ khiến người ta nghĩ nhiều, thế nên nghĩ đi nghĩ lại vẫn là đừng tặng thì hợp lý hơn.”
Nghe vậy, Tô Lam nghĩ thầm: Tuy rằng có thể nhìn ra Kiều Tâm có hảo cảm với Lâm Minh, nhưng khổ nỗi là Lâm Minh lại không có ý gì với cô ấy, dù có tặng cái quần này đi cũng không có ý nghĩa gì.
Vậy nên một lát sau, Tô Lam bèn cười nói: “Nếu đã không tặng thì tại sao không trả hàng? Cái quần này cũng rất đắt, đổi cho chính cậu một bộ quần áo cũng được mà.”
“Đã quá hạn đổi trả hàng rồi, thôi, tớ giữ lại để sau này đưa cho bạn trai mặc cũng được.” Kiều Tâm cưới nói tự giễu.
Tô Lam đành phải nói: “Đến năm khỉ tháng ngựa (ngày tháng năm) nào cậu mới có bạn trai thế?”
“Ít ra cũng có thời hạn mà, năm Khỉ cũng không còn xa nữa.” Kiều Tâm cười nói.
Tô Lam cười lắc đầu.
Hai người đã nhanh chóng đi tới khu náo nhiệt, Kiều Tâm chỉ vào một cửa hàng nổi tiếng cách đó không xa và nói: “Giày để cậu mặc hôm đám cưới không thể qua loa được, cửa hàng giày kia rất cao cấp, chi bằng đi xem thử xem?”
“Được.” Tô Lam khẽ gật đầu.
Mấy phút sau, Tô Lam và Kiều Tâm đi vào cửa hàng thời trang có tiếng được trang hoàng rất cao cấp.
“Xin hỏi hai cô muốn xem cái gì ạ?” Một cô gái mặc đồng phục màu đen đứng ở cửa, thẻ trên ngực ghi quản lý cửa hàng nhiệt tình cười hỏi.
Tô Lam suy nghĩ một lát rồi nói: “Tôi muốn tìm một đôi giày để phối với váy cưới, tốt nhất là màu bạc, gót cao một chút, lộng lẫy một chút.”
Nghe vậy, cô gái quản lý cửa hàng kia gật đầu nói: “Chúng tôi vừa nhập về hai kiểu giày mà cô nói, tôi sẽ bảo người lấy ra cho cô thử nhé?”