Tô Lam vốn chỉ gạt tay một cái nào ngờ lại đánh đổ cốc ra đất, dù chiếc cốc không vỡ song sữa bò vẫn rơi đầy trên sàn.
Tô Lam chết lặng, không nói gì, Quan Khởi Kỳ cũng sửng sốt, không ngờ được Tô Lam vẫn luôn dịu dàng hôm nay lại nóng tính đến thế.
Nhưng sau đó Quan Khởi Kỳ chỉ cười nói: “Do tay anh trơn không cầm chắc cốc.”
Nói xong, anh ấy quay người cầm chổi lau nhà ra lau sạch sàn nhà.
Thấy Quan Khởi Kỳ không những không giận mà còn tự nhận trách nhiệm về mình, ngọn lửa trong lòng Tô Lam đã vơi đi ít nhiều. Tuy nhiên là một người có nguyên tắc, cô không muốn cứ im ỉm rồi cho qua chuyện như vậy.
Sau khi quét dọn sạch sẽ, Quan Khởi Kỳ đi đến bên cạnh Tô Lam, cầm tay cô, ân cần nói: “Hôm nay em không vui là vì lưu luyến Quan Minh An đã rời đi rồi đúng không?”
“Không.” Tô Lam lắc đầu, sau đó rụt tay lại.
“Vậy thì sao? À, anh biết rồi, có phải mắc chứng e ngại trước hôn nhân hay không? Mấy hôm trước khi kết hôn, có rất nhiều cô gái đều có cảm giác lo sợ như vậy, chuyện này bình thường mà.” Quan Khởi Kỳ lại nói.
“Cũng không phải!” Tô Lam ngước nhìn Quan Khởi Kỳ nghiêm túc nói.
Thấy nét mặt và ánh mắt của Tô Lam hôm nay đều rất lạ, lúc này Quan Khởi Kỳ mới nghiêm nghỉ hỏi: “Rốt cuộc là làm sao?”
Tô Lam là một người thẳng thắn, không muốn đánh đố anh ấy, cũng chẳng muốn đoán mò hay điều tra chuyện mình mới thấy ban nãy. Vậy nên cô đã quyết định hỏi thẳng Quan Khởi Kỳ xem anh nói thế nào.
Ngay sau đó, Tô Lam hỏi thẳng: “Hôm nay em có ra công viên đi dạo một lúc.”
Nghe vậy, mắt Quan Khởi Kỳ đượm buồn, mày chau lại.
Tô Lam liếc thấy anh ấy có vẻ căng thẳng, nói: “Em thấy anh nói chuyện với hai người khác rất lâu.”
Tô Lam vốn định đánh tiếng cho anh ấy để anh ấy giải thích với bản thân trước.
Nhưng Quan Khởi Kỳ lại là kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh vẫn nghĩ có thể nói vài lời lấy lệ cho qua.
“Tình cờ gặp phải hai người quen thôi mà.” Quan Khởi Kỳ cười nói.
Lúc này, Tô Lam hiểu nói không nói ra hết thì đến chết anh ấy cũng không chịu thừa nhận.
Sau đó, cô nhìn chằm chằm Quan Khởi Kỳ bằng đôi mắt sắc bén: “Vậy hai người đó là ai?”
“Có nói em cũng không biết, sao hôm nay em lại…” Quan Khởi Kỳ vẫn cứ vòng vo tam quốc.
Tô Lam tức giận cắt ngang lời anh ấy: “Hai tên khốn nạn ấy dù có hóa thành tro em cũng nhận ra được, anh đừng tưởng chuyện đã qua hai năm rồi thì em sẽ không nhớ ra chúng nữa!”
Nói đến đây, Quan Khởi Kỳ lập tức xụ mặt.
Thấy vậy, Tô Lam biết bản thân đã đúng rồi, chắc chắn anh ấy đã âm thầm trao đổi gì đó với hai tên kia.
“Quan Khởi Kỳ, anh thực sự đã khiến tôi phải nhìn anh bằng con mắt khác đấy. Cả hai tên đó đều bị anh sai khiến có đúng hay không?” Tô Lam tức giận tra hỏi.
Quan Khởi Kỳ không dám nhìn vào mắt Tô Lam, nét mặt hối tiếc xen buồn rầu.
Sau đó Tô Lam đột nhiên cười khẩy nói: “Tôi thực sự không ngờ anh lại là loại người như vậy, chuyện như vậy mà anh cũng làm ra được? Quan Khởi Kỳ, xem như là tôi mù, đã nhìn lầm anh!”
Nói xong, Tô Lam quay lưng định đi.
Khi cô đang giận dữ đi lướt qua anh ấy, Quan Khởi Kỳ đã vươn tay ra nắm lấy tay Tô Lam.
Tô Lam thấy tay mình bị giữ chặt, cơn giận sôi lên, hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này.
Vậy mà Quan Khởi Kỳ lại thuê hai tên lưu manh kia đến làm nhục cô rồi xuất hiện đúng lúc, diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân!
Từ trước đến giờ, Tô Lam vẫn nghĩ Quan Khởi Kỳ là một chính nhân quân tử, không những giúp đỡ cô còn yêu cô vô tư, không đòi hỏi điều gì.
Thế mà tất cả đều chỉ là giả dối, anh ấy lại dùng kế sách hèn hạ như thế để chinh phục mình, Tô Lam cảm giác thế giới bỗng chốc tối sầm lại, chẳng biết sau này cô còn có thể tin ai nữa đây? Anh ấy trong lòng cô vốn là một chàng kỵ sĩ, một chàng kỵ sĩ sẽ luôn cứu giúp cô khi cô gặp khốn khó, nào ngờ hóa ra tất cả những khốn khó ấy đều do một tay kỵ sĩ bày ra nhằm lấy lòng cô!
“Tô Lam, em nghe anh giải thích đã được không?” Trong mắt Quan Khởi Kỳ là sự khẩn cầu.
Lúc này đánh giá của Tô Lam về nhân phẩm của Quan Khởi Kỳ đã sụt giảm rất nhiều, song cô cũng từng nhận sự giúp đỡ của anh ấy trong rất nhiều chuyện nên cô đành nhịn xuống sự chán ghét trong lòng mình.
“Anh còn gì để giải thích nữa?” Tô Lam nhìn anh ấy chằm chằm hỏi. Lúc này, Quan Khởi Kỳ nét mặt buồn rầu đáp: “Tô Lam, anh thừa nhận, hai tên khốn nạn đó đúng là do anh sắp xếp, nhưng chẳng phải mục đích ban đầu của anh cũng chỉ là muốn đến gần em, hiểu được em hay sao? Khi ấy em vẫn luôn từ chối, xa cách người ta cả ngàn dặm, đến cả cơ hội tiếp cận em, anh cũng chẳng có. Anh chỉ dùng chút mưu kế mà thôi, anh thực sự không có ác ý. Hơn nữa anh làm vậy cũng xuất phát từ tình yêu với em.” Trước sự giải thích của Quan Khởi Kỳ, Tô Lam không sao chấp nhận được, cô lập tức cao giọng đáp: “Vì yêu tôi sao? Anh có biết lần ấy đã khiến tôi tổn thương đến mức nào không? Suốt bao nhiêu ngày tôi luôn mơ ác mộng anh có biết không? Cũng kể từ lúc đó mà tôi không còn dám đi đường đêm, thậm chí ban ngày tôi còn không dám vào ngõ hẻm, có lúc tôi đi giữa đường lớn người qua kẻ lại, cũng cảm giác như có ai đấy đi theo sau mình, tôi không thấy an toàn chút nào, anh có biết được những chuyện ấy không?”
Nói đến đây, vành mắt Tô Lam đã ươn ướt.
Lần ấy, cô thực sự đã rất sợ, từ trước đến giờ cô chưa bao giờ thấy sợ như thế. Cứ nghĩ đến chuyện đó là trái tim cô lại đập loạn cả lên. Nhưng hóa ra tất cả những chuyện ấy đều do người ta cố tình sắp đặt, hơn nữa người làm ra chuyện đó lại là người bản thân đang tin tưởng nhất, người sắp trở thành chồng của cô, vậy mà cô vẫn cứ đổ hết món nợ ấy lên người hai mẹ con Hồ Tinh. Có lẽ, đến ngay cả hai mẹ con Hồ Tinh cũng chẳng nghĩ ra được mưu kế ấy!
Thấy dáng vẻ đau đớn tột cùng của Tô Lam, vành mắt Quan Khởi Kỳ cũng đỏ hoe, gân xanh nổi đầy trán.
Sau khi tự trách, anh ấy vươn tay ra nắm vai Tô Lam định giải thích: “Tô Lam, xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của anh, em đánh anh đi, mắng anh cũng được nhưng đừng nhìn anh như thế có được hay không?” Tô Lam đẩy Quan Khởi Kỳ ra, căm phẫn nói: “Anh muốn tôi phải nhìn anh thế nào nữa? Quan Khởi Kỳ anh đã phụ lòng tin của tôi. Anh có biết tôi tin tưởng anh đến thế nào không? Dù có giao tính mạng cho anh tôi cũng chẳng thấy lo lắng chút nào, vậy mà anh lại là kẻ dối trá như thế!”
Nói xong, Tô Lam quay người rời khỏi phòng ngủ.
Nghe thấy tiếng cửa đóng Quan Khởi Kỳ mới đuổi theo.
Nhưng thang máy đã khép lại, Tô Lam nhìn anh ấy lạnh lùng, rất nhanh sau đó, cửa thang máy đã ngăn giữa hai người họ.
Quan Khởi Kỳ đưa tay ra điên cuồng nhấn nút thang máy nhưng thang máy đã đi xuống rồi, dù có ấn bao nhiêu lần cũng vô ích. Sau đó, Quan Khởi Kỳ vội vàng chạy xuống từ cầu thang bộ…1